Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 483: Máy móc của hoàng tuyền



Đối với những cỗ máy này, mọi người vẫn còn thắc mắc cần công nhận.

Ở bên ngoài Máy Phán Xét Nguyện Vọng, viết một số “1” rất to.

Như vậy, có máy số "2" số không?

Loài người cũng không thắc mắc quá lâu.

Vì câu trả lời tới rất nhanh.

Khu đất trống bên ngoài biệt thự giữa núi.

Ba chiếc máy trò chơi cỡ lớn xuất hiện ở trước mặt mấy người Cố Thanh Sơn.

Bên cạnh máy Phán Xét Nguyện Vọng màu đen, là một máy gắp gấu bông.

Toàn thân chiếc máy này được sơn một lớp màu xanh lam, mặt bên ghi chú "12".

"Chào các anh, những chàng trai dũng cảm, tôi là cỗ máy Cứu Thoát Bể Khổ giải cứu chúng sinh." Máy gắp gấu bông phát ra tiếng chào hỏi.

Một chiếc máy bán hàng màu đen giống vậy, mặt bên ghi chú số "23" thật to.

"Muốn trút giận rất đơn giản, không cần làm chuyện xấu, cứ tìm tôi là được, tôi là máy Tiêu Giận Trừ Ác." Cái máy này hô lớn.

Một máy chụp hình tự động màu đỏ, mặt bên ghi chú số “47”

"Tôi là máy Hối Cải Tội Nhân" chiếc máy này nhìn Cố Thanh Sơn, hơi cúi người thi lễ nói: "Mặc dù cậu giết không ít người, nhưng cậu không thể dùng tôi đâu, thân."

Bọn chúng không ngừng phân chia ra thành những chiếc máy mới, những chiếc mới lập tức biến mất trong nháy mắt.

Nhìn kiểu này, có lẽ bọn chúng đang đi đến khắp các nơi trên thế giới.

Máy Phán Xét Nguyện Vọng khẽ ho một tiếng, nói: "Tôi giới thiệu với mọi người trước."

...

Đến khi nó giới thiệu xong công dụng của ba chiếc máy, đám người Cố Thanh Sơn đều ngây ra.

"Mấy thứ được tạo ra toàn là kiểu này, có phải bình thường thần linh của Hoàng Tuyền quá rảnh rỗi không?" Cố Thanh Sơn trầm ngâm nói.

"Hoàng Tuyền của chúng tôi trước giờ đều vô cùng có trật tự nề nếp, lúc rảnh, các thần linh cũng cần tìm đến chút thú vui." Máy Cứu Thoát Bể Khổ đáp.

Diệp Phi Ly thở dài, nói: "Hoàng Tuyền của các người cũng biết chơi thật."

Những cỗ máy này đang làm gì vậy?

Công dân của các nước khắp nơi trên thế giới đều vô cùng tò mò.

Dù họ đã từng biết đến trò chơi Người Bất Tử và Chú Hề Tử Thần nhưng chính phủ các nước vẫn cảm thấy lạ lẫm và đề cao cảnh giác với những loại máy móc kì lạ này.

Ngay từ đầu, chính phủ các nước đã nghiêm cấm quần chúng nhân dân tới gần chúng.

Nhưng trong nháy mắt, những máy móc này lại tự chuyển động, lúc thì xuất hiện ở nơi này, lúc thì xuất hiện ở nơi nọ, khiến họ khó mà ứng phó được.

Ngược lại, một số nhà báo và người dân to gan đã nhanh chóng quen với bốn loại máy này.

Công năng và cách sử dụng của chúng đã nhanh chóng được lan truyền khắp cả Tinh Cầu.

Sau cùng, ngay cả một số cơ quan chính phủ cũng bắt đầu sử dụng chúng.

Không thể làm gì hơn, chính phủ các nước chỉ đành nhắm một mắt mở một cho qua.

Tại Liên Bang.

Trong một đô thị lớn.

Bảy đến tám nhân viên cảnh sát vây quanh một chiếc Máy Cứu Thoát Bể Khổ, căng thẳng và chăm chú nhìn một cảnh sát đang thao tác.

Trên ót viên cảnh sát kia đổ đầy mồ hôi.

Nét mặt anh ta vô cùng nghiêm túc, nhìn chăm chú vào sự tồn tại không thể giải thích được của chiếc máy gắp búp bê này.

Cẩn thận thao tác trên cần điều khiển, anh ta nhắm cái tay gắp vào vị trí của một con búp bê.

“Làm đi!”

Nghe tiếng hô, anh ta liền hạ cái tay gắp xuống.

Quả nhiên khi chiếc tay gắp được hạ xuống, nó gắp ngay được con búp bê.

Nhưng khi búp bê mới được gắp lên một nửa, thì nó lại trượt khỏi cái kẹp rơi xuống phía dưới.

“Ôi!”

“Mẹ nó!”

“Rơi mất rồi!”

Lòng đám cảnh sát vốn đang vui mừng hân hoan thì giờ lại chùng xuống ủ rũ.

“Còn chưa chịu đi à?” Một giọng nói vang lên.

Đám cảnh sát quay đầu lại, nhìn thấy người mới đến, ai nấy lập tức đứng thẳng người hô to: “Thủ lĩnh!”

“Chào thủ lĩnh!”

Một gã mập mặc đồng phục cảnh sát bước đến, khẽ gật đầu với mọi người.

Gã lôi từ phía sau ra một thiếu niên vóc dáng nhỏ gầy.

Sắc mặt thiếu niên này trắng nhợt, cơ thể thon gầy, mặc một bộ đồ rộng thùng thình, nhìn qua là thấy nó không hề hợp với vẻ ngoài của cậu.

Vậy nhưng, đây lại là bộ trang phục tốt nhất mà cậu có.

Tay cảnh sát mập nói: “Tôi đã mời cao thủ gắp búp bê đến, lần này nhất định sẽ gắp thành công.”

“Tốt quá!”

Đám cảnh sát nghe thấy thế, lập tức lộ ra vẻ vui mừng rạng rỡ.

Đứng trước máy gắp búp bê, thiếu niên nhanh chóng chạm vào một bộ phận màu đen trên máy.

Máy gắp búp bê tức khắc sáng lên, tiếng nhạc của trò chơi lại vang lên lần nữa.

“Mỗi lần khởi động nó, thì phải trả một giọt máu.”

Thiếu niên nhìn về phía gã cảnh sát mập.

Gã cảnh sát nói: “Cứ mỗi một giọt máu cậu tiêu hao, tôi sẽ thanh toán cho cậu 1000 điểm tín dụng.”

Nghe thấy thế, cậu thiếu niên mới gật đầu.

Cậu ta nhận lấy tấm thẻ trên tay gã cảnh sát, đọc thì thầm: “Vương Minh Thải, nữ, 16 tuổi.”

Lập tức, có một luồng sáng xuất hiện, quét qua toàn bộ búp bê trong máy.

“Chuẩn bị hoàn tất, chúc ngài có thời gian vui chơi sảng khoái.” Một giọng nói vang lên từ chiếc máy gắp búp bê.

Sau đó, thiếu niên nắm lấy tay cầm, quan sát một lượt toàn bộ búp bê trong máy.

Cậu ta đang tìm búp bê dễ gắp.

Thiếu niên này thực chất là một cao thủ gắp búp bê mà gần như đã đạt đến trình độ độc cô cầu bại, không ai sánh bằng.

Trước đây nhà cậu đầu tư kinh doanh một khu vui chơi giải trí lớn, nhưng khi quỷ ăn thịt người tràn xuống, toàn bộ khu vui chơi của gia đình cậu đều bị phá hủy.

Cha mẹ cậu đều đã bị ăn thịt, chỉ có cậu may mắn thoát nạn, nhưng kể từ đó trở đi, cậu cũng không còn nhà để về nữa.

Ngày tận thế đã phá hủy cuộc sống đầm ấm hạnh phúc của cậu thiếu niên, khiến hôm nay cậu chỉ có thể lưu lạc đầu đường xó chợ.

Thiếu niên điều khiển cái gắp tay di chuyển qua rất nhiều búp bê để lựa chọn một đối tượng thích hợp.

Cậu ta vốn đã chơi trò này suốt từ bé đến lớn, có thể nói là lớn lên cùng nó.

Thế rồi rốt cuộc, thiếu niên cũng chọn được một con búp bê.

“Xoạt!”

Thiếu niên nhấn phím.

Một đoạn nhạc đặc biệt vang lên, cái gắp tay lập tức được điều khiển hạ xuống.

Con búp bê kia đã được gắp lấy.

Nhưng tiếp theo mới là thời điểm quan trọng.

Cái tay gắp gắp búp bê lên, di chuyển chầm chậm, kéo về vị trí lỗ thoát.

Thường thì hầu hết những thất bại trong quá trình gắp búp bê đều nằm ở giai đoạn này.

Nhiều cái tay gắp được thiết kế vô cùng lỏng lẻo, kẹp búp bê không chặt.

Vừa rồi, viên cảnh sát kia cũng thất bại ở cùng một giai đoạn như vậy.

Nhưng không hiểu sao dưới sự điều khiển của thiếu niên kia, búp bê không hề trượt khỏi tay gắp, vẫn bị tay gắp kẹp chặt.

Tay gắp không ngừng di chuyển về hướng lỗ thoát..

Rốt cuộc, cuối cùng búp bê cũng từ trong lỗ trượt ra.

“Làm được rồi!” Đám cảnh sát hoan hô.

Lúc này, máy gắp búp bê đột nhiên hỏi: “Chúc mừng ngài, ngài có thể lập tức nhìn thấy Vương Minh Thải, ngài có muốn gặp cô ấy không?”

Thiếu niên nhìn về phía gã cảnh sát mập.

Gã ta gật đầu.

“Muốn gặp.” Thiếu niên nói.

“Được, đang tiến hành xử lí.” Máy gắp búp bê nói.

Khoảnh khắc ngay sau đó, một thiếu nữ điềm đạm đáng yêu xuất hiện trước máy gắp búp bê.

Khi nhìn thấy mọi người, gương mặt thiếu nữ lộ vẻ ngơ ngác.

Trên mặt cô có vết máu đỏ tươi, người bị dây thừng trói chặt đến mức không thể động đậy được.