Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 663: Thần hi chi quang trieste



"Chàng trai của câu lạc bộ Thiết Quyền, cậu đúng là có lòng, lễ vật cũng rất trân quý, ngay cả tâm trạng tôi cũng tốt lên nhiều."

"Đây là vinh hạnh của tôi."

"Nói ra thỉnh cầu của cậu đi, nếu như tôi có thể làm được, nhất định sẽ nghiêm túc cân nhắc”

"Tôi đã bỏ lỡ tiếng gọi của chim Kich Cức, nhưng mà tôi phải đi."

"Hoá ra là chuyện này... quan hệ của ta và Thần Hi Chi Quang khá tốt, sợ rằng bây giờ cô ấy vẫn tham gia bữa tiệc thành niên 12 tuổi của tiểu công chúa Kinh Cức... bữa tiệc sẽ kéo dài ba ngày ba đêm."

Mỹ nữ bằng gỗ đứng dậy.

"Đi thôi" cô nói "Cùng ta đến bữa tiệc, tới nói với cô ấy một tiếng, để cô ấy cho cậu vào."

Cố Thanh Sơn mừng rỡ, ôm quyền nói: "Vô cùng cảm ơn."

"Còn tôi thì sao?" Gà trống lớn nghi hoặc hỏi.

"Chẳng lẽ anh định ở lại chỗ này của tôi sao? Đi dự tiệc với tôi đi." Mỹ nữ bằng gỗ liếc hắn ta một cái nói.

"Vô cùng vinh hạnh!" Gà trống lớn hưng phấn đáp.

Hắn ta âm thầm giơ ngón cái với Cố Thanh Sơn.

Không nghĩ tới giúp người khác một việc, lại gián tiếp kéo gần được khoảng cách với cô, quả là thu hoạch ngoài dự đoán.

Khách sạn lớn Abruzzo.

Toàn bộ khách sạn đắm chìm trong tiếng nhạc tuyệt vời mà cao nhã.

Mọi người mặc trang phục lộng lẫy, cùng chào hỏi nhau, nhỏ giọng trò chuyện, lặng lẽ đi lại.

Chim Kinh Cức là quý tộc khá chú trọng lễ nghĩa của khu Kỳ Dị, đối với tất cả yêu cầu đều nghiêm khắc đến cực điểm.

Các món ăn tinh xảo được bày trong một chiếc đĩa đẹp đẽ, được sương mù đầy màu sắc sặc sỡ đông kết lại.

Đây là sương mù thời gian, đến từ khu Kỳ Dị, chính là thứ để bảo quản đồ ăn tốt nhất.

Chỉ khi nào bỏ thức ăn vào trong miệng, sương mù thời gian mới có thể tản ra, mùi vị vốn có của thức ăn mới tan ra nơi đầu lưỡi

Điều này đảo bảm cho trong thời gian dài của bữa tiệc, hương vị thức ăn luôn được giữ ở mức ngon nhất.

Gà trống lớn vừa đi, vừa nghiêng đầu nói với Cố Thanh Sơn: "Tôi thật sự không thể chịu nổi cái điệu bộ này của chim Kinh Cức.”

"Điệu bộ như thế nào?" Cố Thanh Sơn nghi hoặc hỏi.

"Nhìn bên kia đi, ước chừng mười hai tầng bánh ngọt bơ, lại nhìn bên này xem, cái túi màu xám tro ấy là túi đựng kẹo vô tận, mỗi một bàn trong bữa tiệc đều bày đủ kiểu của ngon vật lạ ăn mãi không hết... nhưng chim Kinh Cức chưa từng động lấy một miếng."

"Dù sao thì bọn họ cũng là chủ nhân, hơn nữa, có lẽ bọn họ đã ăn rồi chứ?"

"Không đâu, bọn họ cho rằng ăn uống ở trong một nơi sang trọng như này là hành vi thất lễ."

"Vậy bày những thức ăn này..."

"Cho khách ăn."

"Thế thì có gì không đúng."

Gà trống lớn trợn mắt nói: "Không phải như vậy, mỗi khi bọn họ nhìn thấy khách ăn cái gì, thì sẽ lộ ra nụ cười cao ngạo, hệt như đối phương đã phạm lỗi gì lớn lắm ngay trước mọi người, mà bọn họ thì đang khoan dung cho lỗi lầm của khách quan... cái điệu bộ này chẳng phải đáng ghét lắm sao?"

"Nhỏ giọng chút." Mỹ nữ bằng gỗ quay đầu trừng hắn ta một cái.

Gà trống lớn lập tức im miệng.

Mỹ nữ bằng gỗ đưa Cố Thanh Sơn cùng Gà trống lớn, đi thẳng qua đại sảnh của nữa tiệc, phòng yến hội nhỏ, sân khiêu vũ, đi tới bao sương ở trong cùng.

Hai tên vệ sĩ hoàng gia chim Kinh Cức mang vẻ mặt lạnh lùng đứng trước cửa.

Thấy ba người đang tới, hai tên vệ sĩ nghênh đón nói: "Xin lỗi, nơi này là khu nghỉ ngơi Hoàng thất, xin..."

Đầu ngón tay của mỹ nữ bằng gỗ kẹp một tấm thiệp mời giơ lên.

Hai tên vệ sĩ thấy thiệp mời này, đồng thời lui về phía sau một bước, khom người hành lễ nói: "Vạn mộc chi tâm, thánh thụ chi linh, hoan nghênh người đến."

"Hiện tại có ai bên trong?"

"Thần Hi Chi Quang."

"Chỉ có cô ta sao?"

"Còn có mấy vị tân khách tôn quý."

Mỹ nữ bằng gỗ kinh ngạc nói: "Hử? Những Hoàng thất Kinh Cức khác đều không ở đây à, bọn họ đâu rồi?"

Trên mặt hai tên vệ sĩ lộ ra biểu tình khổ sở.

Bọn họ liếc nhìn nhau.

"Mà thôi, chuyện của các ngươi ta lười hỏi đến, ta đến tìm Thần Hi Chi Quang có vài chuyện nhỏ." Mỹ nữ bằng gỗ xua tay một cái nói.

Các vệ sĩ thở phào nhẹ nhõm, bước sang hai bên để nhường đường.

Mỹ nữ bằng gỗ đưa Cố Thanh Sơn cùng Gà trống lớn đi vào.

Trên con đường dài, đã có thể nghe thấy âm thanh nói chuyện đứt quãng truyền tới từ phía trước.

Dẫu sao nơi này cũng là chỗ bảo vệ nghiêm mật, có thể đi vào đây đều là đại nhân vật quen biết lẫn nhau, cho nên người trong phòng nói chuyện với nhau chẳng có chút cố kỵ.

"Cái gì? Không tìm được?"

"Thiệt là, điều động nhiều người như vậy, tại sao còn không tìm được?"

"Tôi nghĩ sẽ không có chuyện gì đâu."

"Vậy sao, nhưng rốt cuộc đã đi đâu chứ?"

Cố Thanh Sơn nghe tiếng trò chuyện nhỏ tý.

Trong không khí tựa hồ tràn ngập một loại ưu tư sợ hãi.

Có điều ngay khi bọn họ đẩy cửa ra, chính thức đứng đối diện với Thần Hi Chi Quang, tất cả âm thanh trò chuyện đều biến mất.

Đối phương tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết cơ bản nhất.

Thần Hi Chi Quang là một cô gái rất hiền hoà.

Cô có vóc người cao gầy, đôi mắt màu xanh lá cây, mái tóc như thác nước màu nâu.

Cô đang cùng mấy vị tiểu thư quý tộc thảo luận gì đó.

"Thần Hi, tôi tới rồi." Mỹ nữ bằng gỗ nói.

"Ồ? Tôi nhớ cô trước giờ không thích tiệc tùng, ngọn gió nào đã đưa cô tới đây?"

Thần Hi cười cười đứng lên, đi lên trước đón mỹ nữ bằng gỗ cùng Cố Thanh Sơn, Gà trống lớn.

"Có một chút chuyện nhỏ phải làm phiền cô rồi."

"Thật hiếm thấy, cô còn có việc phải nhờ người khác sao”

"Là chuyện có liên quan đến cô."

Sau khi hàn huyên, bọn họ ngồi xuống.

Mỹ nữ bằng gỗ kể lại mọi chuyện một lượt.

Thần Hi nhìn Cố Thanh Sơn, hỏi: "Vậy sao? Cậu đã bị bao vây? Cho nên không đến kịp tiếng gọi của ta?"

"Đúng vậy, đây là một lần ngoài ý muốn, thật ra thì tôi vô cùng nguyện ý dốc sức vì cô." Cố Thanh Sơn thành khẩn nói.

"Nếu cô ấy đã đích thân ra mặt nói thay cậu, vậy thì tôi sẽ cho cậu vinh dự này."

Thần Hi vừa nói, lấy ra một chiếc huy chương hình tròn, ném về phía Cố Thanh Sơn.

Cố Thanh Sơn tiếp lấy huy chương.

Chỉ thấy đây là một chiếc huân chương màu bạc, Thần Hi đứng ở trên huy chương, đang nhìn Cố Thanh Sơn gật đầu mỉm cười.

"Huy chương này đại biểu cậu đã đáp lại tiếng gọi của tôi" Thần Hi nói, "Hơn nữa ở bên trong huy chương, còn có một phần thưởng cho người đứng sau người số một."

Cố Thanh Sơn nắm lấy huy chương nói: "Cám ơn sự hào phóng của cô, nhưng thực ra tôi càng muốn tiến vào thế giới của cô hơn."

"Tại sao?" Thần Hi hỏi.

"Bởi vì tôi có một người bạn đã vào đó, tôi rất lo lắng cho an nguy của cô ấy."

"Về điểm này, cậu hoàn toàn có thể yên tâm " Thần Hi nhẹ giọng cười lên: "Quy luật tôi thiết lập lần này là không cho phép có người chết, một khi bị thương nhẹ sẽ lập tức được đưa ra."

Cô nhìn Cố Thanh Sơn, con ngươi màu xanh biếc trong suốt lấp lánh, khi đối mặt với người khác, khiến cho người ta như chìm vào một loại ảo giác thâm thuý như vực sâu.

Cố Thanh Sơn nghe Thần Hi nói, không nhịn được khẽ run.

Mỹ nữ bằng gỗ nói: "Nhóc con, quy tắc bảo vệ nghiêm mật như vậy, cậu có thể yên tâm."

Cố Thanh Sơn sắp xếp lại từ ngữ, định nói gì đó.

Thần Hi lại nói tiếp: "Thế giới được cất giấu kỹ kia của tôi đã quay về trạng thái phong tỏa, cho dù là tôi muốn mở ra, cũng phải hao phí rất nhiều lực lượng, cho nên không bằng cậu chứ ở đây chờ, ước chừng không tới nửa ngày, hết thảy cũng sẽ kết thúc hoàn mỹ, bạn cậu cũng sẽ đi ra từ bên trong."

"Đến lúc đó, cậu nói tên cô ấy, tôi trực tiếp truyền tống cô đến trước mặt cậu."

Thần Hi nói đến nước này, Cố Thanh Sơn đã không còn gì để nói nữa.

Người ta đã cho mình huy chương, cho phần thưởng đứng sau người hạng nhất, còn bảo đảm an toàn của Tô Tuyết Nhi, cuối cùng còn giúp truyền tống trực tiếp tới trước mặt.

Người không biết điều đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể yêu cầu nhiều hơn.

Lại nói thêm, nếu như trong thế giới Thần Hi cất giữ kia, ngay cả bị thương nhẹ cũng không được phép xuất hiện, như vậy Tô Tuyết Nhi nhất định sẽ bình an trở lại.

Bên cạnh đó, trên giao diện Chiến Thần cũng có một nhóm hàng chữ thoáng hiện.

Mặc dù Cố Thanh Sơn không có thời gian để xem, nhưng cũng biết nhiệm vụ của mình đã hoàn thành.

Hệ thống lấy huy chương để đánh dấu cho việc nhiệm vụ đã hoàn thành.

Nói cách khác, mình đã hưởng ứng Tiếng gọi của chim Kinh Cức, tức là sẽ có được tính năng mới của hệ thống Chiến Thần.

Cố Thanh Sơn nghiền ngẫm một hồi lâu.

Xem ra tất cả đều rất thuận lợi.

Hắn liền đứng lên, hướng Thần Hi ôm quyền nói: "Vô cùng cảm ơn cô."

"Không nên khách khí, vị nữ sĩ này cũng đích thân ra mặt vì cậu, tôi đương nhiên phải đối đãi nghiêm túc." Thần Hi cười nói.

Cô quay lại dắt tay mỹ nữ bằng gỗ nói: "Qua đây với tôi một lát, tôi có chuyện còn phải nhờ cô giúp."

"Xảy ra chuyện gì?" Mỹ nữ bằng gỗ hỏi...

"Một chuyện rất nhức đầu."

Mỹ nữ bằng gỗ liền đứng lên, đi theo Thần Hi ra ngoài cửa.