Chú Là Của Em

Chương 125: Chủ, tôi sai rồi



Lê Minh Viễn từ trong thư phòng đi ra Tô Noãn Tâm nghe thấy tiếng mở cửa thị phục hồi tinh thần lại, là lên "Chu

Lê Minh Viễn nhìn đôi mắt đã sưng đỏ lớn của có, nhíu mày nói: "Đêm này quy binh viên là

1 mặt TÒ Ngân làm kho PHÂN PH nếu không thì sa

Sáng 11 ( có trà là phim the Phần mđộng ra, ẩn vào icon camera, lập tức hoảng sự nói: "Trời ơi... Tôi cũng không không bạn lâu mà, sao lại sưng thành như vậy?”

Đây cho dù có thời gian cả đêm thì cũng không hết sưng hắn được

"Không khóc bao lâu? Từ lúc trên đường, vẫn luôn khóc đến nhà họ Lê. Sau đó, bị dọa khóc lâu như vậy. Lại giả và sợi hải khóc lâu như vậy... Ừm, cũng không tỉnh là lâu lắm."

Không biết còn tưởng rằng cô là cải thi đựng nước mặt dầy, vậy mà có thể khác như vậy...

Tô Noãn Tâm có chút ngại ngưng đ mặt nói: “Chú Rất xin lỗi

“Rất xin lỗi việc gi

"À, Nhận nhằm Lệ Kiến thành nh sau khi đánh anh là thi trong lòng vẫn luôn măng chủ là lần để xim. Đó căn bảMằng trong thời gian dài, rất xin lỗi VỀ việc này."

“Còn gì nữa..."

"À... Nhận sai người khiến cho chủ thêm phiền toái, cũng rất xin lỗi việc này. Lê Minh Viễn cười như không cười hồi

cô: "Xác định là không xin lỗi gì khác nữa?"

Vẻ mặt Tô Noãn Tâm mờ mịt nhìn anh nói: “Hả? Còn có sao?"

"Tại sao khi xảy ra chuyện lại không nói cho tôi biết trước tiên?”

Tô Noãn Tâm trừng mắt nói: “TÔI không biết không phải chủ đầu Tôi cho rằng người đã là chủ, tôi làm sao tôi đảm địp chủ, nghe nói cũng và nhân dân. Tôi còn có mặt mũi nào mà tìm chịu chi mạng chưa

Lê Minh Viên người tức giận

"ẫu tôi thật sự yêu đương vùngvới người phụ nữ khác, thì cô cũng sẽ đối xử với tôi như vậy?”

"Hả... Tôi không biết, coi như là tôi nhất thời xúc động... Chủ đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi nữa, cùng lắm thì sau này tôi có thấy thì cũng coi như không nhìn thấy, chủ tìm nhiều hay ít phụ nữ thì tôi cũng không xen vào được không.

Mẹ nó việc hôm nay, chỉ sợ sau này cũng có bóng ma tâm lý.

Khoé miệng Lệ Minh Viễn run rầy nói: “Không có hứng thú... Tô Noãn Tâm, về sau phải ngoan ngoãn, biết không "

“Đã biết... Chủ, chủ không trách tôi

sao?"

“Cô làm sai cái gì sao?"

"Ơ. Tôi không có làm sai sao?"

"Lệ Kiến bị thương... Tuy là hiểu lầm, nhưng cũng không tính là phạm sai lầm,cách làm thế này nói lên tam quan rất chín chắn, nếu tôi thật sự làm ra, hôm nay đã xảy ra quan hệ với cô, tuy rằng... Cho dù dưới tình huống đầu óc không rõ ràng, nhưng tôi biết là đã thật sự xảy ra quan hệ, ngày hôm sau còn yêu đương vụng trộm với người phụ nữ khác thì đó là tôi nên bị đánh. Nếu những việc đó đều sự thật, thật sự là tôi làm, trong lòng mắng tôi cũng là tôi đáng bị."

Tô Noãn Tâm há miệng thở dốc, một lúc sau cũng không nói nên lời.

"Về chuyện ngày hôm nay, cô không nói cho tôi trước tiên... Bị dọa thành như vậy, đã có được bài học, lần sau muốn nói cho tôi trước tiên hay không thì xem chính cô rồi."

Tô Noãn Tâm vội vàng nói: “Tôi nhất định nói: “

Lệ Minh Viễn xoa đầu cô nói: "Đượcrồi, về đi."

"Chú... Tôi không trở về bệnh kiện, đêm nay tôi về nhà ở lại đi.”

Lê Minh Viễn lắc đầu nói: “Nơi cô ở không an toàn. Hai lần cô và tôi xảy ra chuyện, đều là ở trong cái ngõ nhỏ kia."

Tô Noãn Tâm sửng sốt một chút nói: “Vậy... Ngoại trừ nhà và bệnh viện, tôi không có nơi nào khác để đi nữa! Chẳng lẽ phải về ký túc xá sao?"

“Đến chỗ tôi đi."

Tô Noãn Tâm bỗng dưng trừng hai mắt thật lớn nói: "Chú, chủ không nói giỡn

chứ!"