Chú Là Của Em

Chương 631: Ảnh đế Nhiếp xin lỗi, tôi trượt chân!



**********

“Đúng vậy! Chị, buổi tối chúng ta còn đến phòng ảnh để Nhiệp học diễn xuất không?" “Đi, sao không đi được! Ảnh đế Nhiếp nói rồi, buổi tối thì anh ta mới có thời gian, lúc khác thì đang quay phim cũng không có thời gian chỉ dạy được. Để chị hỏi xem anh ta có rảnh không, nếu rảnh thì chúng ta sẽ đến đó.

Minh Dao nằm trên giường nói: “Đi thôi, em đi với chị, em cũng muốn xem kỹ năng diễn xuất của một diễn viên quốc tế như anh ta lợi hại hay kỹ năng diễn xuất của mẹ em lợi hại hơn.” “Được rồi, tối nay chúng ta hãy cùng nhau tìm hiểu.

Tô Noãn Tâm đi đến phòng của anh ta, cũng không có ai ở ngoài phòng Nhiếp Hạo, cô gõ cửa.

Gõ hồi lâu vẫn không thấy ai trả lời.

Cô kiên nhẫn đợi một lúc, gõ thêm vài lần, cửa cuối cùng cũng được mở ra từ bên trong.

Nhiếp Hạo vừa mới tắm xong, mặc đồ ngủ, trên tay lấy khăn lau tóc.

Nhìn thấy là Tô Noãn Tâm, anh ta nhẹ giọng nói: “Có chuyện gì?” “Ảnh đế Nhiếp, bây giờ anh có rảnh không? Nếu như anh rảnh rỗi, tôi dẫn Minh Dao qua.

Nhiếp Hạo hai mắt u ám, gật đầu nói: “Tôi rảnh”

Tô Noãn Tâm lập tức nở nụ cười nói: “Vậy tôi dẫn Minh Dao qua, đêm nay quấy rầy ảnh đế Nhiếp rồi." "Không có gì.” “Cảm ơn, ảnh đế Nhiếp."

Tô Noãn Tâm rời đi với nụ cười trên môi, trong vòng mấy phút, cô dẫn theo Minh Dao, trên tay cầm một cuốn sổ nhỏ, lại đến cửa khách sạn gõ cửa.

Thật kỳ lạ, Nhiếp Hạo biết rằng họ đang đến, nhưng mà phải mất một lúc lâu sau anh ta mới mở cửa. “Mời vào.”

Tô Noãn Tâm vừa vào phòng liền ngửi thấy một cái mùi hương, không khỏi tò mò nói: “Ảnh đế Nhiếp có thói quen dùng hương à?”

Nhiếp Hạo nhàn nhạt liếc cô một cái rồi nói: “Có gì lạ không?” “Không có gì đáng ngạc nhiên, đây là hương an thần hay là để nâng cao tinh thần?” “Nâng cao tinh thần. “Ừm, ảnh đế Nhiếp sợ chúng tôi buồn ngủ sao?” “Ừm, trực tiếp diễn hay là giảng giải về nó trước?” “Trước tiên, chúng ta hãy nói về bộ phim trước đi, sau đó kết hợp diễn, nếu như vậy thì tôi có thể thích nghi dễ dàng hơn.

Nhiếp Hạo gật đầu, giải thích ngắn gọn cho Tô Noãn Tâm về cảnh quay sẽ được thực hiện vào ngày mai.

Sau đó, họ bắt đầu diễn với nhau.

Tôi phải nói rằng Nhiếp Hạo xứng đáng là ảnh để thậm chí khi Minh Dao nhìn anh ta diễn thì cũng có chút xuất thần.

Đến lúc hai người diễn với nhau thì Minh Dao đã xem rất nghiêm túc.

Đặc biệt là trong các cảnh hành động, có thể thấy các cảnh hành động của Nhiếp Hạo đều được thực hiện rất tốt, mọi hành động dường như đều dùng sức thật nhưng lại đánh người không đau.

Đột nhiên, Tô Noãn Tâm đấm mạnh về phía trước, nhưng quên mất rằng cô đang mang dép của khách sạn dưới chân, cô trượt ngã và đẩy Nhiếp Hạo xuống giường.

May mắn thay, phản ứng đủ nhanh, cô đã dùng tay đỡ ngực của Nhiếp Hạo, không có va chạm thân thể nào. “Ảnh đế Nhiếp xin lỗi, tôi bị trượt chân!” “Không sao.”

Tô Noãn Tâm nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt có chút mất tự nhiên nói: “Ảnh đế Nhiếp không trách tôi là tốt rồi. Nhưng mà cú đấm tôi vừa thực hiện có đúng không?” “Tốc độ của người máy nên nhanh hơn, nhưng mà cũng không có vấn đề gì, nên hậu kỳ sẽ tua nhanh. “Nếu tua nhanh thì toàn bộ động tác võ thuật sẽ có vẻ mất tự nhiên, tôi vẫn muốn luyện tập nhiều hơn để khiến mình đấm nhanh hơn.

Nhiếp Hạo gật đầu nói: “Còn có cái gì không hiểu sao?” “Ừm, có cảnh sau. Lúc đó người máy bắt đầu hiểu được cảm xúc của con người. Ở chỗ đó có sự thay đổi về tính cách, ảnh để Nhiếp cũng đóng vai trò tương tự. Lời khuyên của anh còn tốt hơn nhiều so với việc tôi tự đi tìm hiểu và hòa nhập vào nội tâm của nhân vật.