Chú Là Của Em

Chương 754: Có khí khái của phu nhân nhà giàu chút được không?



**********

“Ông lại nghĩ cách kiếm một con khác cho bà ấy là được.” “Vậy cháu nghĩ cách tìm một con cho con bé nhà cháu đi, sao lại cướp đồ của vợ ông? Cháu không có bản lĩnh hå?" “Con này chỉ vừa ý cháu... Đôi mắt trông giống cô nhóc nhà cháu, cho nên ông nội tìm một con khác cho bà út đi, cháu sẽ kêu người chuẩn bị nhà mới cho chú út tốt một chút, sẽ không để nhà vợ xem thường chú ấy, ông còn không hài lòng à?” “Coi như cháu còn chút lương tâm. Nhưng con cáo này, cháu đừng hòng mang đi.” “Không cho mang đi thì sẽ không chuẩn bị nhà mới. Ông tự lo đi.” “Lo cái đầu cháu! Ai có nhiều nhà lớn bằng cháu? Ai có thể chuẩn bị đầy đủ hơn cháu? Đó là chú út của cháu cơ mà, gia chủ nhà họ Lệ giao cho cháu làm, cháu phải chuẩn bị nhà mới cho chủ của cháu chứ. “Ông nội còn tiếc một con thú cưng với cháu, còn bắt cháu làm không công nhiều chuyện à?” “Ông không làm việc cho cháu hay sao?” “Chẳng qua là nói mấy câu thôi, chẳng lẽ ông còn thật sự nhận cô bé này làm cháu gái nuôi?” “Nhận thì nhận, ai sợ ai! Cháu bỏ con cáo xuống cho ông!”

Ánh mắt Lệ Minh Viễn hơi tối sầm: “Minh Dao nghe chưa? Sau này nhớ kêu anh là anh trai, kêu ông ấy là ông nội.”

Minh Dao chớp mắt, phối hợp nói: “Chào ông nội, anh trai. “Bé con mau giành lấy con cáo trong tay thằng này cho ông, đó là thú cưng mà bà út của cháu mới nhận được, nếu nó biết mất thì bà ấy sẽ khóc nhè với ông mất

Bị bà già đó khóc nhè thì sẽ tra tấn lắm. Hồi còn trẻ khóc nhè là đáng thương yếu ớt, bây giờ khóc nhè, mặt đầy nếp nhăn, nhìn đã thấy sợ... “Anh Lệ.” Minh Dao khó xử nhìn Lệ Minh Viễn. Lệ Minh Viễn nhướng mày: “Cho cháu con cáo này, cháu sẽ cho bà út một chiếc siêu xe bồi thường”

Nghe vậy, nà cụ Lệ đứng trong góc cầu thang không khỏi động lòng, đi giày cao gót vội vã xuống lầu. “Ôi dào, ông làm gì vậy? Minh Viễn thích thì tặng thẳng bé đi. Làm khó Minh Viễn còn nhớ cậu út của cậu ấy, nào là chuẩn bị nhà mới, nào là mua xe đền bù cho tôi... chẳng qua chỉ là con cáo thôi mà, Minh Viễn, cậu thích thì lấy đi.

Ông cụ Lệ tức giận: “Bà thiển cận quá vậy! Một chiêu siêu xe mà khiến bà hào hứng chạy tới như thế hả? Con người phải có sở thích, phải có lòng kiên trì, thứ mình thích thì không dễ dàng từ bỏ, đã vào nhà họ Lệ bao lâu nay mà bà còn chưa được hun đúc khí chất gì hết hả? Có chút khí khái của phu nhân nhà giàu được không?”

Bà cụ Lệ bĩu môi nói: “Tôi biết ngay ông khinh thường xuất thân nhà nghèo của tôi mà. Nhưng tôi chính là người sống trong nghèo khổ từ nhỏ, chỉ thấy tiền sáng mắt thì sao? Tôi còn chưa thấy ông tặng tôi một chiếc siêu xe nào, tôi ra ngoài đều phải ngồi xe của ông, nhưng dù gì cũng không phải là xe tôi, khó được Minh Viễn hiếu thuận, lại thật lòng thích con cáo này, tôi tặng cậu ấy thì đã sao?” “Bây giờ lại thành tôi ghét bỏ bà hả? Được rồi, bà thích sao thì làm vậy đi...

Ông cụ Lệ đi lên lầu. Minh Dao nghe lời đi đằng sau. Bà cụ Lệ cười tươi tắn nhìn Lệ Minh Viễn nói: “Tôi mới nhận được con cáo trắng này, còn chưa nuôi quen hơi người đầu, Minh Viễn mang về cho Noãn Tâm nuôi vừa hợp.