Chú Là Của Em

Chương 964: Chưa từng thấy một tổng giám đốc nào thích xen vào chuyện người khác như vậy



**********

Chương 964: Chưa từng thấy một tổng giám đốc nào thích xen vào chuyện người khác như vậy

Lệ Minh Viến cười nhạt nói: “Ông Ngô quá khen rồi.” “Cậu đảm đương nổi đấy... Được rồi, nếu mọi chuyện đã được sắp xếp thỏa đáng thì tôi cũng không còn gì để nói nữa, ngày nào đó có rảnh, tôi mời cậu uống rượu!” “Vâng, khi nào cô nhóc ấy đóng máy vậy ạ?” “Sắp rồi...Chẳng mấy nữa là kết thúc thôi, đến phiên cô nhóc ra trận, quay suất diễn cuối cùng thì bộ phim cũng kết thúc rồi...Đến lúc đó, nếu bán vé được doanh thu tốt, tiền hồi về thì tôi có thể trả cho cậu một chút tiền của Vân Như” “Không cần đầu ông Ngô... Đó là tiền của cô nhóc nhà tôi...Kỷ Vân Như đã vay rồi. “Cái quỷ gì? Cô bé ấy lâu đâu ra nhiều tiền như vậy?” Lệ Minh Viến cười nhạt nói: “Tôi giúp cô ấy kiểm. “Cậu...Thói, khó trách con bé kia lại bị cậu ăn hết, suốt nhảy lúc nào cũng kè kè chữ chủ bên miệng, lần trước nói giớn con bé một chút mà nó còn khóc nhè với tôi. Kêu rất uỷ khuất nữa!

Với cả 1 tỷ đô đó, tất cả đều là của con bé sao?" “Chẳng qua cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi... Ông Ngô không cần đau lòng thay cô ấy đâu, cô ấy có rất nhiều tiền... Về sau sẽ có càng nhiều hơn nữa. 1 tỷ đô, mới chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi. Rốt cuộc thằng nhóc này có thể kiếm bao nhiêu lời cho cô bé kia chứ?

Ông Ngô thiếu chút nữa phải hít hà một hơi...Rốt cuộc làm vậy có vẻ sẽ không được có kiến thức cho lắm nên đành cố nhịn xuống.

Giọng ông bình thản nói: “Được, không còn cũng được...Dù sao, tôi cũng chỉ có một đứa cháu gái này, về sau khi tôi già, di sản của tôi cũng đều sẽ để lại cho con bé, lần này...Coi như cô bé đánh bậy đánh bạ chữ hiếu cho ba nó vậy.” “Tôi cũng có ý này, cho nên ông Ngô thật sự không cần lo lắng. “Được, vậy tôi cúp máy đây...Thằng nhóc cậu cứ tiếp tục làm việc đi “Vâng.”

Cúp điện thoại, Lê Minh Viễn nhìn lướt qua ngoài văn phòng.

Rồi sau đó anh đứng dậy, đi ra ngoài.

Trên ghế của Lý Mạnh, Lâm Sơn Linh mang vẻ mặt phòng bị khoanh tay trước ngực, tràn ngập cảnh giác nhìn Lý Mạnh nói: “Thư ký Lý...Anh muốn làm cái gì!”

Khoé miệng Lý Mạnh run rẩy nói: “Tôi còn có thể dùng quy tắm ngầm với cô giữa ban ngày ban mặt ở trong văn phòng sao? Tôi chỉ định giúp cô bôi thuốc mà thôi. "À... Không cần đâu. “Vết thương ở trên bụng thì cô tự bồi...Còn ở trên mặt thì tôi giúp cô, ít nói nhảm đi, chậm trễ thời gian làm việc thì tôi liền ghi tội cho cô đấy, trừ vào tiền thưởng cuối năm.

Vẻ mặt Lâm Sơn Linh chua xót ngẩng đầu lên nói: “Anh bội...Anh cứ bôi đi.” Động đến tiền thưởng cuối năm, tiền thưởng của cô ấy còn chưa có được bao nhiêu đầu, không cần trừ nữa.

Lúc này Lý Mạnh mới cầm bông, đầu tiên là khử trùng, sau đó đổ thuốc ra bôi cho cô.

Nửa khuôn mặt đều được bồi đều.

Lâm Sơn Linh yên lặng nhìn thư ký Lý nghiêm túc bối thuốc trước mặt...Có chút khẩn trương.

Đây là lần đầu tiên hai người thân thiết như vậy. Nhìn anh rất thản nhiên, không hung hăng như lúc trước...

Thoạt nhìn lại còn có chút hiền hoà.

Nhìn gương mặt này một cách gần gũi lại còn cảm thấy rất nhu hòa.

Hàng lông mi sau cặp kính...Lúc rũ xuống, thoạt nhìn rất dài, liên tục chớp chớp... Tựa như một cái nhỏ vậy.

Lâm Sơn Linh nhịn không được mở miệng hỏi: “Thư ký Lý... Tôi có thể hỏi anh một vấn đề được không?" “Hả?” “Trong bộ phận trợ lý của chúng ta có bốn phần, như tôi là phụ trách bảo vệ internet của công ty... Bình thường, hầu như tôi không có lỗi gì trong công việc cả... Vì sao mỗi lần mở họp trợ lý anh chỉ phê bình mình tôi? Có phải anh rất chán ghét tôi hay không?”

Lệ Minh Viễn đi ngang qua bàn làm việc của Lý Mạnh, trực tiếp trả lời một câu: “Sai rồi, là bởi vì anh ta thích cô!”

Nói xong anh trực tiếp đi qua, tới khu uống trà cạnh đó, Biết Lý Mạnh đang vội, cho nên anh tự rót nước ra uống.

Xem đi, anh chăm sóc cấp dưới tới cỡ nào rồi cơ chứ. Giờ phút này Lý Mạnh cũng có tâm tư muốn giết chết anh...

Bỏi vì lời này của Lệ Minh Viễn, mà toàn bộ phòng thư ký trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Ngón tay gõ bàn phím quanh năm của Lâm Sơn Linh đang run bần bật vào giờ phút này.

Tay cầm bông đổ thuốc của Lý Mạnh cũng có chút run Anh rất không được tự nhiên mà trả lời một câu: ray. “Đừng... Đừng nghe lời tổng giám đốc nói bậy” “Tôi... Tôi... Tuy rằng tôi cũng rất không thể tin được... Nhưng, nhưng tôi không dám nghi ngờ lời tổng giám đốc nói... Bởi vì từ trước tới nay... Ngài ấy không thích nói lời vô nghĩa, cũng không phải... Người thích nói đùa”

Lý Mạnh làm mặt lạng nói: “Cô cảm thấy tôi đang nói dối sao?” “Tôi... Bây giờ đầu óc của tôi có hơi loạn một chút...Thư, thư ký Lý... Thuốc đã bôi xong chưa ạ? Tôi có thể đi được chưa?"

Lý Mạnh nhàn nhạt nói: “Được rồi, nhớ kỹ đừng chạm vào nước, cần thần bị nhiễm trùng." “Được... Cập nhật chương mới nhất tại TгцуeлАРР*.coм

Lâm Sơn Linh cầm túi nilon liền muốn xuống lầu.

Lý Mạnh ngồi trở lại ghế làm việc...Liền nghe Lâm Sơn Linh vừa đi được vài bước lại quay đầu lại nói: “Thư ký Lý...Anh thích tôi thật sao?"

Lý Mạnh đang muốn nói sao có thể, cô đừng nghĩ nhiều.

Liền thấy Lệ Minh Viễn đã rót trà xong rồi đi về, còn nói tiếp một câu: “Là thật đấy. Rồi sau đó tiếp tục đi ngang qua, vào văn phòng tổng giám đốc.

Lý Mạnh: “.” Anh đừng tưởng anh là tổng giám đốc mà anh có thể trả lời loạn thay tôi chứ.

Lâm Sơn Linh lại trực tiếp trôi đi rồi...

Không sai, chính là trôi đi.

Mãi cho đến tầng 35, văn phòng trợ lý, cô còn có chút như lọt vào trong sương mù.

Má ơi... Thư ký Lý, sao lại thích cô được nhỉ?

Cô chỉ là một em gái bốn mắt... Tóc ngắn, ngực phẳng, chân còn ngắn...Trên mặt còn ngốc nghếch.

Ngay cả chính cô cũng cảm thấy nếu mình là đàn ông thì mình sẽ không thích một người như mình.

Sao thư ký Lý có thể thích cô chứ...

Sao lại thích cô?

Hay là anh ấy có niềm đam mê đặc biệt, liền thích em gái bốn mắt, ngực phẳng chân ngắn? Điều này không thực tế mà!

Nhưng tổng giám đốc Lệ là người có tiếng nói một không hai trong công ty... Không thích nói lời vô nghĩa, không nói bậy, càng không phải là một lãnh đạo thích nói dối.

Cho nên... Trong lúc nhất thời đầu óc Lâm Sơn Linh trong trạng thái ngẩn ra.

Hoàn toàn không hiểu rõ lắm.

Mà Lý Mạnh trực tiếp ngồi trên ghế làm việc của mình, thầm mắng Lệ Minh Viễn trong lòng suốt cả buổi sáng.

Quả thực chưa từng thấy qua một tổng giám đốc nào thích xem vào việc của người khác như vậy mà! Anh nhàn như vậy sao!

Hi vọng bận chết anh đi!

Lệ Minh Viễn làm xong chuyện tốt rồi lại bắt đầu về xử lý công việc.

Giữa trưa Tô Noãn Tâm ăn cơm nước xong liền gọi điện thoại cho anh.

Như đã nói lúc trước, nếu có thời gian không ở cùng nhau thì mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho nhau. Lệ Minh Viễn cũng vừa mới ăn cơm xong, nhận được điện thoại của cô thì kể chuyện vừa xảy ra của Lý Mạnh.

Tô Noãn Tâm ở đầu bên kia điện thoại nghe được liền cười ha ha, khen anh nói: “Chú ơi, chú làm tốt lắm!

Lý Mạnh mà cứ như vậy thì trăm năm sau mẹ Lý cũng đừng mong ôm được cháu trai! Anh ấy nên như vậy.”

Lệ Minh Viễn cười nhạt nói: “Chắc ở bên ngoài, anh ta đang mắng thẩm anh cả buổi sáng rồi.