Chú Lục! Chú Làm Tôi Đau Đấy!

Chương 32: Một người nhiệt tình như lửa, một kẻ lạnh lùng như băng



Mạc thị trước kia không được tính là gia tộc tài phiệt, địa vị cũng chỉ xếp ở mức trung bình. Nhưng gần đây, không biết do may mắn hay vì lý do gì mà chuỗi khách sạn lớn nhỏ và cả những khu phố phía Tây thành phố đều lần lượt rơi vào tay họ. Những khu phố thuộc vào đô thị đang phát triển đó có địa hình thuận lợi, nguồn năng lượng tự nhiên dồi dào. Nếu nói lịch sự thì Mạc thị được tổ tiên phù hộ, còn nói trắng ra thì là chó ngáp phải ruồi.

Chính vì vậy mà Mạc thị trở thành miếng bánh ngon của những ông trùm giới thương nhân, thu được nguồn vốn đầu tư không ít. Buổi đấu giá sắp tới của Mạc thị một phần là thu hút thêm nhiều ông lớn bỏ tiền vào, một phần là tìm đối tượng hợp tác.

Richard cũng là một trong những thương nhân tài giỏi của nước Pháp kiêm giám định viên đá quý, khá thành công trong việc phát hiện và tìm tòi giá trị của những viên kim cương từ lúc còn mang hình dáng thô kệch đến khi tỏa sáng lấp lánh được trưng bày trong bệ kính. Vì tài năng thiên bẩm nên Richard rất được săn đón, không ít lần được các quý ông giàu có mời đến làm người kiểm định đá quý cho các buổi đấu giá kim cương lớn nhỏ.

Sự kiện lần này của Mạc thị cũng vậy, nhưng Richard lại không thuận lợi như những lần trước, bị ám sát trước khi buổi đấu giá được tổ chức.

Mà Lục Bác Dịch lại là người được tín nhiệm từ phía quân đội Phần Lan, vì vậy mà cảnh sát đã tin tưởng nhờ sự trợ giúp của anh.

Lục Bác Dịch ngồi trong một căn phòng lớn, bên trong còn có vài người nữa.

"Richard từ Pháp về Phần Lan là vào một tuần trước, mục đích không rõ, lịch trình của người này khá kín kẽ, bắt đầu thuê phòng tại khách sạn Tueiry vào sáng nay. Từ camera khách sạn cho thấy, Richard đi ra ngoài rồi về khách sạn khoảng ba lần."

Viên cảnh sát khẽ nhìn Lục Bác Dịch, thấy anh hầu như không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ là vẫn đang ung dung vuốt ve ngọn tóc của Thẩm Ninh ngồi bên cạnh.

"Hiện trường xảy ra là ở sân sau chính khách sạn này, thời gian phán đoán là lúc bảy giờ bốn mươi lăm phút tối. Thời gian này trùng hợp chính là lúc đổi ca của bảo vệ."

Viên cảnh sát lại hít một hơi, tiếp tục nói. "Từ lời khai của nhân viên trong khách sạn, đúng lúc đó tầng hai của khách sạn báo cháy. Đám bảo vệ đó theo tiếng chuông báo động mà được điều đi. Hung thủ rất có thể lợi dụng khoảng thời gian này để ra tay."

Viên cảnh sát nuốt nước bọt, cảm thấy những gì cần nói đều đã nói hết rồi.

Lục Bác Dịch lúc này mới lên tiếng, thanh âm trầm ổn. "Richard đã bị giết trước lúc đó rồi."

Đám người đưa mắt nhìn nhau.

Lục Bác Dịch lại bổ sung. "Chính là ở phần thịt ở bụng và đùi trong bị cắt xẻ đó, sau đó mới là cắt cổ, ngụy tạo thời gian xảy ra án mạng."

Vụ án khủng khiếp lần này viên cảnh sát cũng không phải là lần đầu được gặp. Nhưng kiểu giết người lại còn đục khoét đủ chỗ thế này thì thật sự là lần đầu tiên.

"Vậy..." Viên cảnh sát đưa mắt nhìn Lục Bác Dịch.

"Đến nhà xác."

.........

Căn phòng rộng rãi chỉ có Lục Bác Dịch, Thẩm Ninh, Tạ Cảnh Du và viên cảnh sát lúc nãy.

Pháp y đang tường thuật lại một lượt về thi thể của Richard. Tạ Cảnh Du đứng sau lưng Thẩm Ninh, cố gắng tránh càng xa càng tốt.

"Thiếu tướng Lục, vết cắt ở bụng và đùi trong có thời gian lâu hơn vết cắt ở cổ. Đúng như anh nói."

Pháp y lại tiếp tục tường thuật rành mạch chi tiết, lời nói có đến bảy phần giống với phán đoán của Thẩm Ninh tối hôm qua. Pháp y vừa dứt lời, Lục Bác Dịch liền chậm rãi quay sang Thẩm Ninh, ngữ điệu không rõ là đang mừng hay đang giận.

"Sao cô biết về vết cắt của Richard?"

Thẩm Ninh đang im lặng đột nhiên bị anh hỏi, có hơi ngập ngừng. "Nếu tôi nói là đọc được trong sách, anh có tin không?"

"Hoang đường!"

Thẩm Ninh trừng mắt nhìn anh, rõ ràng là không tin cô, vì sao còn hỏi?

"Thẩm Ninh, tốt nhất là cô đừng giấu tôi chuyện gì cả." Lục Bác Dịch nhìn cô, ánh mắt hiện lên tia lạnh lẽo.

"Anh rõ ràng là không tin tưởng tôi. Có nói ra cũng vô ích." Thẩm Ninh xì một cái. Nếu để anh biết ở quá khứ, sau khi mẹ cô mất vì tìm ra hung thủ mà giết người. Một quân nhân nhất kiến chung tình với Tổ quốc như Lục Bác Dịch liệu có tống cô vào tù không?

Lục Bác Dịch dường như nhận ra sự lo lắng chớp nhoáng thay đổi trên nét mặt Thẩm Ninh, đột nhiên nổi giận kéo cô xồng xộc ra ngoài.

Thẩm Ninh bị anh túm, mồm miệng méo xệch, hai tay liên tục cào vào người anh.

"Lục Bác Dịch, anh bị bệnh à?"

Viên cảnh sát và Tạ Cảnh Du trông thấy, lát sau mới phản ứng kịp mà chạy theo, muốn ngăn cản hành động của anh.

Lục Bác Dịch lôi cô vào một căn phòng nghỉ, ngay lập tức đóng sầm cửa lại.

"Lục Bác Dịch, đồ chết dẫm! Buông ra!" Lục Bác Dịch vẫn túm lấy cổ áo cô không buông.

"Cô lại lén lút đi gặp Thẩm Thanh Mặc đúng không?"

Đệch!

Thẩm Ninh trợn trừng, đang khi không lại phát bệnh. Còn nói cô đi gặp Thẩm Thanh Mặc?

Thẩm Ninh giật tay anh ra, phát cáu. "Anh lại nghi ngờ tôi à? Lục Bác Dịch, niềm tin của anh cũng ít ỏi quá đấy. Anh cảm thấy mấy ngày này, tôi còn có thời gian gặp ông ta sao?"

Lục Bác Dịch nghiêm nghị nhìn cô. Không phải tự nhiên anh lại nghi ngờ cô như vậy. Chỉ là suy nghĩ của cô so với hành động lúc trước của Thẩm Thanh Mặc, thật sự quá giống...

Tạ Cảnh Du và viên cảnh sát thập thò ngoài cửa, đập gõ liên hồi.

"Thôi! Không cần kêu nữa. Lão Lục sẽ không nghe đâu." Tạ Cảnh Du bỏ cuộc, một khi Lục Bác Dịch tức giận, có trời mới khuyên nổi anh.

Viên cảnh sát cũng không đập cửa nữa, tò mò quay sang Tạ Cảnh Du.

"Cậu Tạ, cô gái đó có quan hệ gì với Thiếu tướng Lục vậy? Bạn gái à?"

Tạ Cảnh Du đi ra ngoài, rót một ly nước lọc.

"Bọn họ là vợ chồng đấy."

Viên cảnh sát sửng sốt. Thiếu tướng Lục...có vợ?

Viên cảnh sát càng nghĩ càng không tin vào tai mình, cậu ta tiến gần Tạ Cảnh Du, bày bộ dạng hóng hớt.

"Thật đấy à?"

Tạ Cảnh Du nhìn viên cảnh sát.

Viên cảnh sát không muốn hỏi nữa. Lát sau đánh mắt nhìn vào trong.

"Có điều hai người họ, đặc biệt thật đấy."

"Cái gì đặc biệt?"

Viên cảnh sát thả lỏng người, dựa vào ghế.

"Một người nhiệt tình như lửa, một người lạnh lùng như băng."

Thẩm Ninh là lửa. Lục Bác Dịch là băng.

Tạ Cảnh Du nhướng mày, cầm cốc nước đứng dậy.

"Anh xem quá nhiều phim thần tượng rồi đấy."

Viên cảnh sát chột dạ, cười cợt chạy theo Tạ Cảnh Du.

"Cậu Tạ, tôi cũng là người có nhu cầu về mặt tình cảm mà. Nếu cứ cứng ngắc như vậy, biết bao giờ mới có bạn gái chứ?"