"Thấu hiểu thế thái nhân tình sẽ sinh văn chương." Cô giáo dạy Văn của bọn tôi hay nói mấy câu này. "Cho nên em mới nói chị Hựu Thanh giỏi hơn em, em nói thì được chứ viết không ra."
"Em cũng đâu có làm công việc này, không thể so sánh vậy được."
Trên cơ bản là tôi đã dùng hết phép năm, Sếp còn đặc biệt gọi tôi đến phòng làm việc. Khi tôi đến văn phòng, ông ấy đang một tay cầm bình tử sa hồ. Ông ấy vỗ vỗ vị trí bên cạnh ông ấy trên ghế sa lon, ý bảo tôi ngồi xuống.
"Sếp, rốt cuộc chú cũng... xuống tay với tôi?" Tôi đã hiểu vì sao Sếp thăng chức cho tôi chứ không phải Tiểu Nguyên rồi.
Giám đốc đang uống trà, ông ấy bị sặc ngay. Ông ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới. "Ảo tưởng."
"..."
"Cô ngồi xuống đây trước đi."
"Sếp, hay là chú nói luôn đi. Tôi ngồi nhưng trong lòng không yên."
"Cô vào công ty làm cũng lâu rồi, tuối tác cô cũng xấp xỉ con gái tôi."
"Dạ?"
"Cô dạ cái gì, con gái tôi chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi."
Giám đốc thở dài một hơi. "Không phải là chú chê người bản xứ gì. Nhưng mà cô cũng biết bọn họ không biết suy nghĩ cho sau này, nếu như yêu đương bọn họ cũng không có trách nhiệm gì... Chú lo cô bị thiệt thòi."
"Sếp, có phải chú sợ tôi đi ăn máng khác không?" Giống như Tiiểu Giản vậy.
"Các cô không dễ dàng kiếm được người yêu nhưng ý chú là cô phải lấy công việc làm trọng."
Lúc giáo viên chủ nhiệm lo lắng về tỉ lệ lên lớp, bà ấy cũng hay nói là bọn tôi phải lấy học tập làm trọng.
"Đặc biệt là cô." Giám đốc lo lắng nói. "Chú biết cô thích gái giả trai."
... Không sao cả. Rất khó để giải thích những chuyện này với người lớn tuổi.
Đến cuối tháng, kiểm tra đánh giá thực tập sinh đã xong một nửa. Kết quả của Tiểu An không tốt lắm, xếp hạng trung bình thấp. Sau khi cuộc họp kết thúc, tôi gọi Tiểu Nguyên lại.
"Tiểu Nguyên, có phải là anh giúp Tiểu An giải quyết công việc không?"
Tiểu Nguyên không nói gì.
"Nhìn sơ qua, đây là cách thức làm việc của anh. Tay mới sẽ không thuần thục được như vậy." Tôi nói. "Nếu Tiểu An tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ không thể vượt qua kì khảo hạch."
Thật ra Tiểu An đã sớm không nằm trong phạm vi cân nhắc, Giám đốc cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt. Phỏng chừng ông ấy đã dặn dò kĩ với bên khảo hạch rồi, trong lúc thực tập không cần bồi dưỡng Tiểu An. Hiện tại Tiểu An có thai, nếu như cô ta trúng tuyển, làm việc không được mấy ngày cô ta sẽ phủi mông nghỉ thai sản. Loại người hận không thể biến một người thành hai người để mà dùng như Giám đốc, làm sao ông ấy có thể tiên tốn tiền bạc nuôi một nhân viên năng lực không quá xuất sắc. Có lẽ Tiểu Nguyên nghĩ anh ấy là nhân viên lâu năm, Giám đốc sẽ nể tình.
"Ừ." Tiểu Nguyên hơi trầm mặc.
Kể từ khi Tiểu An mang thai, thân hình Tiểu Nguyên ngày càng gầy gò. Ban ngày anh ấy công tác, ban đêm còn phải kiếm việc làm thêm để tăng thu nhập.
Nghe chủ nhà nói, Tiểu Nguyên định tìm căn hộ khác, bởi vì cha mẹ Tiểu An muốn dọn đến chăm sóc Tiểu An. Anh ấy thuê căn hộ đơn, nếu anh ấy sống một mình thì thoải mái, hai người cũng có thể tạm ổn nhưng bốn người chắc chắn không được.
"Tiểu Nguyên, anh phải cẩn thận." Biết được Tiểu Nguyên làm thêm, tôi không khỏi nhắc nhở một câu. Nghỉ phép như tôi còn bị Giám đốc gọi lên uống nước trà. Nếu ông ấy biết Tiểu Nguyên làm thêm bên ngoài, tiền thưởng cuối năm của anh ấy chắc chắn không còn.
"Ừ, anh sẽ chú ý."
Nhìn bóng lưng gầy còm của Tiểu Nguyên, tôi chợt nghĩ. Trước đây, lúc Tiểu Nguyên hỏi ý Tiểu Giản và tôi, có phải bọn tôi nên khuyên anh ấy đừng yêu đương, đừng lập gia đình sớm. Có lẽ Giám đốc đã sớm biết tình trạng của Tiểu Nguyên cho nên ông ấy mới gọi tôi lên văn phòng. Có thể là ông ấy sợ tôi gặp phải người xấu, mất nhiều hơn được. Dù sao trước tôi đã có "tiền lệ", Giám đốc sống đến tuổi này, thực ra chuyện gì ông ấy cũng đã thấy qua.
Qua tháng sau, danh sách thực tập sinh được tuyển vào làm chính thức được công bố, không có Tiểu An.