Chủ Nhân, Ngài Đến Sai Ổ Rồi!

Chương 3: Nhân cơ hội chủ nhân ngủ say lén chui vào chăn



Lâu ngày làm bạn với Cảnh Thần, Phiên Tuyến đối với việc nắm bắt cảm xúc của chủ nhân vô cùng chuẩn. Nhìn đôi mắt nguy hiểm của chủ nhân, Phiên Tuyết biết Cảnh Thần không cao hứng, cậu sợ hãi muốn dựng lông lên nhưng giờ cậu không có lông... Phiên Tuyết cau mày, cắn cắn môi, thật khó hiểu. Cậu cười đẹp như vậy mà, chẳng lẽ tình yêu biến mất rồi sao.

- Cậu không cần giận ta.

Phiên Tuyết đơn thuần không lý giải được lời Cảnh Thần, chỉ có thể thẳng thắng biểu đạt ý nghĩ của mình. Theo bản năng, Phiên Tuyết nghiêng người về phía trước muốn dùng đầu cọ cọ Cảnh Thần để làm anh vui vẻ. Cảnh Thần lại trực tiếp dùng tay phải chống đầu Phiên Tuyết, ghét bỏ đem Phiên Tuyết đẩy ngã trên sô pha.

- Cậu Tiêu, hôm nay cho phép cậu ở đây nhưng sáng mai biến mất cho ta.

Cảnh Thần lạnh mặt bỏ lại một câu ngay cả bóng lưng cũng không cho Phiên Tuyết liền xoay người đi nhanh về phòng ngủ. Cảm giác mềm mại còn vương lại, Cảnh Thần theo bản năng chà xát ngón tay. Không nghĩ tới đầu thiếu niên kia sờ lại mềm như vậy, giống như cái đầu tròn vo của Phiên Tuyết làm anh thiếu chút nữa nhịn không được muốn sờ* thêm.

Tác giả để nguyên từ là "rua" mình search tìm không ra nghĩa là gì nên thay bằng "sờ" luôn. Bạn nào biết nghĩa từ là gì comment cho mình với nha.

Tuy rằng những lời như "Đùa bỡn gì đó" Phiên Tuyết nghe không hiểu nhưng chủ nhân bảo cậu đi ngủ cậu hiểu nha. Vì vậy, Phiên Tuyến trực tiếp xem nhẹ nửa câu sau, bò dậy, nhảy nhót theo Cảnh Thần đi lên lầu. Thật là nhớ ổ chăn của chủ nhân a! Cậu có thể dẫm lên cơ bụng chủ nhân, nhảy trên cơ bụng của chủ nhân không nhỉ? (:3)

Tới cửa phòng ngủ, Cảnh Thần nhận ra thiếu niên còn đi theo phía sau mình, anh không kiên nhẫn xoay người lại, Phiên Tuyết phản ứng không kịp liền đâm đầu vào trong lòng Cảnh Thần.

- Đau, tại sao lại cứng như vậy a.

Cái mũi Phiên Tuyết bị đụng thật đau làm cậu kêu ra tiếng, đôi tay thật tự nhiên vòng qua eo Cảnh Thần, mũi nhăn lại cọ cọ vào người anh. Dây áo ngủ của Cảnh Thần vốn buộc không chặt, lại bị Phiên Tuyết cọ cọ hai cổ áo đều mở ra. Thấy ngực Cảnh Thần lộ ra, Phiên Tuyết tức giận cắn một cái rồi mắng:

- Là ngài đâm ta!

- Tê...

Cảnh Thần vốn được tay nhỏ mềm mại ôm đến ngốc rồi, anh bị cắn đau hít một hơi, thần chí cũng trở lại. Mình cấm dục lâu lắm rồi sao? Như thế nào bị thiếu niên kia tùy tiện ôm một cái liền nổi lên ý nghĩ kia, hơn nữa đối phương vẫn là một thiếu niên. Nếu cứ để mặc thiếu niên làm loạn như vậy thì mặt mũi anh sẽ không còn nữa mất. Tuyệt đối không thể như vậy.

- Đi theo ta làm gì, ngươi ngủ phòng khách.

Cảnh Thần nhìn khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt đang nhăn lại vì đau của Phiên Tuyết, quyết tâm vừa nhóm lên muốn sụp đổ rồi. Nhưng chỉ vài giây sau, anh không chút lưu tình hất tay Phiên Tuyết, cửa phòng ngủ đóng sầm lại. Phiên Tuyết bị nhốt ngoài cửa thật tức giận, mới hai ngày không gặp chủ nhân như thế nào lại vui buồn thất thường như vậy. Cũng không sao cả, bây giờ cậu có tay có chân phòng ngủ với cậu chỉ làn chuyện nhỏ, cậu đến phòng mình trước đây chơi một lát, chờ Cẩnh Thần ngủ rồi cậu lặng lẽ đi vào phòng là được, việc này cậu rất thuần thục a.

Cảnh Thần nằm ở trên giường, trong đầu toàn là hình ảnh Phiên Tuyết vừa nãy nhìn anh. Loại ánh mắt thân mật như vậy mang theo một chút tính khí nhỏ, một chút ủy khuất làm anh không nhịn được muốn ôm vào lòng dỗ dành. Hiện nay kẻ lừa đảo đều diễn tốt như vậy sao?

Phiên Tuyết chạy đến phòng mình chơi một lúc. Một lúc lại chơi đồ chơi nhỏ, một lúc lại ăn hai con cá khô, một lúc lại ăn tiếp hai con cá khô,... Không cẩn thận ăn hết vài túi cá khô. Làm người cũng không tồi nha! Cảm giác thời gian không sai biệt lắm, Phiên Tuyết trở lại phòng ngủ của Cảnh Thần đứng ngoài cửa, khom lưng đem tai dán ở ván cửa, khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều trầm ổn, Phiên Tuyết vui vẻ mở chốt cửa, nhẹ nhàng bước chân đi vào, màn đêm yên tĩnh không phát ra chút âm thanh nào.

Dưới ánh trăng yên tĩnh, chủ nhân lúc ngủ thiếu vài phần sắc bén khi thức. Anh có đôi mắt đào hoa xinh đẹp, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm. Phiên Tuyết biết, chủ nhân nhìn thì lạnh nhạt không dễ tiếp xúc nhưng thật ra anh là người lương thiện nhất, thậm chí lúc cười rộ lên bên má phải sẽ xuất hiện một lúm đồng tiền nho nhỏ trông cực kỳ ôn nhu. Thân hình 1m88, eo thon, chân dài, ngày thường cơ bụng kia là nơi ngủ của cậu. Phiên Tuyết nhẹ nhàng vén góc chăn đi vào.

- ------------------------------------------

*Mình đã beta lại chương 2 và 3. Mình sẽ rút kinh nghiệm kiểm tra kĩ hơn khi up chương ạ, cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện 🙆.