Chu Nhan

Chương 57



CHU NHAN QUYỂN THƯỢNG

Tiền truyện hệ liệt Kính: Chu Nhan – Chương 56



Lúc này Thời Ảnh vô cùng kiên nhẫn giải thích tiếp: “Hải hoàng Thuần Hoàng trước khi chết, có thể lưu lại máu của mình ở nơi nào đó, để lực lượng có thể phong tồn. Nhiều năm sau hóa thành phôi thai trong tử cung, để cho huyết mạch bị cắt đứt tiếp tục chảy dài”.

Lúc này đây Chu Nhan còn chưa bị choáng, bật thốt lên: “Đó không phải là cách một thế hệ mà sinh con sao?”

“Phải.” Thời Ảnh gật đầu hiếm thấy, “Con nói rất đúng.”

“Làm sao có thể!” Nàng kêu lên, “Có thuật pháp này sao?”

“Đây không phải là thuật pháp, chỉ là thiên đạo.” Thời Ảnh bình tĩnh nói, “Giao nhân không giống với người. Tạo hóa thần kỳ, giữa lục hợp có thiên biến vạn hóa, trước kia không phải ta từng nói qua “Lục hợp tứ sinh” với con sao? Trong lục hợp, vạn vật có tổng cộng bốn cách sinh sôi, có nhớ bốn cách đó là gì không?”

“Hả…” Nàng không ngờ đột nhiên lại bị kiểm tra bài vở, sửng sốt một lát, mới lắp bắp nói, “Thấp sinh, thai sinh, noãn sinh… và hoá sinh?”

Không ngờ nàng lại trả lời đúng. Thời Ảnh gật đầu: “Giữa thiên địa, con sâu cái kiến là thấp sinh, loài người sinh đẻ bằng thai sinh, các loài có cánh thì đẻ trứng, mà có rất ít lực lượng thần linh lớn mạnh, ví dụ như Long thần, thì có thể hóa sinh, duy chỉ có Giao nhân, thì có thể vừa sinh đẻ bằng bào thai, vừa có thể hoá sinh. Chỉ có điều Giao nhân có thể hoá sinh ít vô cùng, trừ phi cường đại như Hải hoàng.

“Cái gì?” Chu Nhan mở to hai mắt, “Người là nói… thời khắc cuối cùng trước khi bị giết chết, Hải hoàng đã bí mật giữ lại huyết mạch của mình, lại dùng phương pháp hoá sinh để hậu duệ trở lại thế gian ư?”

Đây là truyền thuyết “Hải hoàng trở về” của Giao nhân. Thời Ảnh gật đầu, công nhận toàn bộ lời nói vừa rồi của nàng: “Bảy ngàn năm trước, khi Tinh Tôn Đế đưa đại quân sát nhập biển Bích Lạc, Thuần Hoàng tự biết đại nạn diệt tộc đã cận kề gang tấc, bèn ngay đêm trước khi nghênh chiến, lấy một giọt máu của mình ra lưu giữ ở trong minh châu, để nữ tế ti Ai Tháp thủ hộ, đến lúc Hải quốc diệt vong, Tinh Tôn đế giết Hải hoàng, nhưng không tìm được vị nữ tế ti trong Ai Tháp kia, cũng không tìm được huyết mạch ông ta để lại.”

Chu Nhan sửng sốt một chút: “… Lúc đó vì sao lại không tìm tiếp vậy?”.

Thời Ảnh trầm mặc một chút, như thể cân nhắc xem có cần nói tiếp hay không, cuối cùng vẫn nói: “Bởi vì, lúc đó Bạch Vi hoàng hậu đã sinh được hoàng tử, trở về triều đình, biết được tin Hải quốc bị Tinh Tôn đế tàn sát, dưới cơn thịnh nộ rút kiếm cắt đứt với trượng phu. Bởi vậy nội chiến Vân Hoang bạo phát, Tinh Tôn đế đã không có sức tìm kiếm huyết mạch Hải Hoàng nữa.”

“Bạch… Bạch Vi hoàng hậu cắt đứt với Tinh Tôn đế? Làm sao có thể!” Chu Nhan bật thốt lên, lẩm bẩm nói, “Không phải vẫn nói hai người bọn họ là cặp Đế Hậu ân ái nhất sao? Trên “Lục Hợp Thư” rõ ràng có nói, Bạch Vi hoàng hậu là do sinh con khi tuổi đã cao, chết vì… Phải, chết vì khó sinh!”

Thời Ảnh im lặng, không nói gì.

Chu Nhan thấy y không có phủ nhận, không khỏi thở dài một hơi, nói thầm: “Ngươi nhất định là gạt con đúng không? Đừng bắt nạt con ít đọc sách sử nhé… còn vẽ vời rắc rối như vậy…”

Thời Ảnh hơi nhíu mày, thở dài: “Con sai rồi. “Lục Hợp Thư” mà hậu thế có thể đọc được, thật ra chỉ là đồ dỏm mà sử quan soạn sửa theo ý của Đế quân mà thôi, có rất nhiều chuyện, cũng không được ghi chép đúng sự thật.”

“Hả?” Nàng ngây ngẩn cả người, “Có… Có ý gì?”

“Ý là, lịch sử mà con biết, giống như đại bộ phận người Vân Hoang thôi, đều là giả! Đại thần quan núi Cửu Nghi dừng một chút, giọng nói nghiêm khắc, phiên bản chân thực duy nhất, được giữ ở Tàng Thư Các của Tử Thần Điện, chỉ có người Hoàng thất mới được đọc”.

“Thật vậy ư? Vậy sao người lại biết…” Nàng ngạc nhiên bật thốt lên, thoáng cái lại nghĩ tới thân phận thật sự của sư phụ, sửng sốt một chút, đúng rồi, đương nhiên người biết rồi, người là đích trưởng tử của Đế quân, trên người chảy dòng máu thuần khiết nhất của Đế vương Không Tang!

Trong chớp mắt, người trước mắt này như thể bỗng nhiên trở nên thật xa lạ, thật gần, rồi lại thật xa.

Đúng vậy, khi lần đầu tiên nàng gặp y lúc nhỏ, nàng hoàn toàn không biết gì về thân phận của thiếu niên áo trắng khổ tu trong thâm cốc kia. Bây giờ nghĩ lại, thiếu niên cô độc kia có thể đi lại tự nhiên giữa nơi cấm kỵ sâm nghiêm, tất nhiên là có thân phận vô cùng đặc thù rồi? Năm nàng mười ba tuổi ấy, bọn họ gặp nạn ở vực sâu Thương Ngô, gần như toi mạng. Khi đó, nàng cõng y ra khỏi tuyệt cảnh, một mạch lảo đảo bôn ba, trong lúc vội vàng thậm chí không kịp nghĩ một chút: Rốt cuộc tại sao lại có người muốn sát hại một thiếu niên thần quan không tranh với đời như vậy?

Nhưng thân phận tôn quý thật sự của y, cuối cùng lại vẫn vượt qua khỏi tưởng tượng của nàng.

Có điều nếu y đã là đích trưởng tử, đứa con do hoàng hậu sinh ra, thì tại sao lại rời khỏi Đế đô từ thuở nhỏ, một mình khổ tu ở nơi thâm sơn cùng cốc? Thì ra nàng lớn lên giữa tỉnh tỉnh mê mê, hoàn toàn chẳng hiểu gì về người bên cạnh này.

“Sau khi kết thúc nội chiến, mấy đời đế quân của vương triều Bì Lăng cũng từng phái chiến thuyền ra khơi, tìm tòi tung tích giọt máu Hải hoàng để lại, có một lần thậm chí suýt chút nữa bắt được nữ tế ti giữ lửa kia, nhưng cuối cùng vẫn không có thu hoạch được gì.” Giọng nói Thời Ảnh trầm thấp mà xa xưa, giống như truyền đến từ một thời không khác: “Tới thời này, Hải quốc đã diệt vong bảy ngàn năm, huyết mạch Hải hoàng như thể thực sự đoạn tuyệt rồi, mãi cho đến năm năm trước, ta bỗng nhiên thấy được một mảnh Quy Tà hư vô ở trên biển Bích Lạc!”

“Quy Tà?”Chu Nhan sửng sốt một chút.

“Đúng vậy. Là sao mà không phải sao, là mây mà không phải mây, ở giữa hư thực và có không.” Thời Ảnh bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng, lại hỏi, “Quy Tà ở trên tử vi lý đại diện cái gì?”

Không ngờ tới lại bị ra đề bất thình linh thế này, nàng vô ý thức lắp bắp trả lời: “Người… người về nước?”

Ngày hôm nay nàng số đỏ thật, mặc dù lại đoán bừa nữa, thế mà lại trả lời đúng rồi. Thời Ảnh gật đầu, thấp giọng nói: “Thấy Quy Tà, tất có người về nước. Mà mảnh Quy Tà kia, lại mọc lên từ sâu trong biển Bích Lạc! Cho nên, Quy Tà mọc lên, đại biểu cho người chết ngủ say ngàn năm dưới đáy biển, đã gần trở về rồi!”

“…” Chu Nhan hít một hơi lãnh khí, không nói gì nữa.

“Thiên cơ này, vốn không nên nói cho con biết.” Thời Ảnh thở dài một hơi, lắc đầu, “Dựa theo quy củ, bất luận người xem sao nào khi thấy được thiên cơ, cũng phải tự giữ trong lòng, còn một khi tiết lộ, để người thứ hai biết được, sẽ càng gặp biến số không thể ngờ”.

Thế nhưng… Dù vậy, sư phụ vẫn cứ nói cho nàng?

Vì để cứu vớt quan hệ với nàng, không để thầy trò hai người quyết liệt, đã bất chấp nguy hiểm như vậy.

Chu Nhan trầm mặc, không chịu mở miệng thừa nhận, nhưng trong lòng lại đã mơ hồ nghĩ khả năng lời sư phụ nói đều là thật. Khoảnh khắc kia, lòng của nàng trầm dần xuống, cảm thấy nặng trịch ép nàng tới không thở nổi.

“Hiện tại, con đã tâm phục khẩu phục chưa?” Nhìn nét mặt của nàng, Thời Ảnh bất động thanh sắc, “Lý do ngày hôm nay ta kiên trì nói nhiều như vậy với con, là xem con còn nhỏ tuổi, chỉ là bị tư tình nhất thời che mắt, phải chỉ điểm cho con một chút, tin rằng con nghe xong những lời này, sẽ phải có phán đoán chính xác.”

“Con… con…” Nàng hé miệng, chần chừ hồi lâu, nói không nên nửa lời.

Đúng vậy, nói đến chuyện này, đương nhiên nàng không còn gì để nói. Thế nhưng, lòng lại có một ngọn lửa không cam lòng hừng hực thiêu đốt, khiến nàng không cách nào đè ép lại được.

Giọng Thời Ảnh lạnh lùng: “Cho nên, người kia, ta nhất định phải giết!”

Chu Nhan bỗng nhiên rùng mình, ngẩng đầu nhìn sư phụ, thất thanh hô to: “Thế nhưng, mặc dù Hải hoàng sống lại sự là thật, người kia cũng chưa chắc là Uyên mà! Lỡ như… Lỡ như người đoán nhầm thì sao? Một khi đã giết nhầm rồi, thì sẽ không cách nào có thể vãn hồi!”.

“Để giữ gìn cho người kia, con quay ra nghi ngờ ta?” Thời Ảnh chợt động dung, giữa hai lông mày có nỗi tức giận không đè nén được, “Kẻ đứng đầu Phục Quốc Quân kia, chẳng những có thể khiến toàn bộ Giao nhân nghe lệnh, mà còn có thể vượt qua giới hạn của chủng tộc, đủ sức đối kháng với ta! Đây không phải điều Giao nhân phổ thông có thể làm được, nếu như không phải truyền thừa huyết thống Hải hoàng, sao có thể làm được như vậy?”

“…” Chu Nhan không nói, cúi đầu xuống, vai không ngừng run rẩy.

Khoảnh khắc kia, nàng giơ tay sờ soạng vòng ngọc trên cổ, nhớ lại một việc, ngực bỗng nhiên lạnh ngắt, đúng vậy, vòng ngọc này, vòng ngọc này là hắn cho y, lại phong ấn máu của rồng cổ, có vô vàng liên hệ với Long thần, nếu như Uyên không phải có thân phận phi phàm, thì làm sao có thể có nó?

Thế nhưng, nếu như… nếu như người kia thật sự là Uyên, như vậy, huynh ấy sẽ là kẻ địch của cả Không Tang rồi? Sư phụ muốn đối địch với huynh ấy, muốn giết huynh ấy, đúng là không thể tranh cãi.

Thế nhưng… Thế nhưng, sao nàng có thể mở mắt trừng trừng nhìn sư phụ giết Uyên!

“Đừng giết Uyên mà!” Trong một cái chớp mắt, trong lòng nàng xoay chuyển vô số lượt, nước mắt cũng không kiềm được nữa mà ngầm rơi, nghẹn ngào, “Con… Con rất thích Uyên! Con không muốn nhìn huynh ấy chết… Sư phụ, van cầu người, đừng giết huynh ấy!”

Nghe được câu này, vai Thời Ảnh hơi chấn động một chút, lui về phía sau một bước.

“Thật không nghĩ tới… Ta cực khổ dạy dỗ, lại dạy ra loại đồ đệ như ngươi.” Thời Ảnh nhìn nàng, thở thật dài, “Vì chuyện riêng của bản thân, đưa nghìn vạn con dân Không Tang chìm trong nước lửa!”

“Không… Không phải!” Chu Nhan biết giọng nói nghiêm nghị này là như thế nào, đổi là ngày thường thì nàng đã nhũn cả chân rồi, nhưng lúc này vẫn kháng nghị kêu lên, “Nếu như tương lai Uyên thực sự mang đến đại nạn cho Không Tang, con nhất định sẽ là sẽ là người đầu tiên đứng ra ngăn cản huynh ấy! Thế nhưng… nhưng mà bây giờ không thể xác định được chính là huynh ấy! Vì sao người có thể vì chuyện chưa xảy ra mà giết người vô tội? Chuyện này không công bằng!”

“…” Không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, Thời Ảnh ngẩn ra.

“Nói như vậy đến, con không tin tiên đoán của ta đúng không?” Y nhìn lại đệ tử mặt đầy nước mắt, phát hiện cả người nàng đều đang run rẩy kịch liệt, trong lòng không biết là mùi vị gì, vẫn bất động thanh sắc như cũ. “Hay phải nói là, thật ra con đã tin rồi, nhưng vẫn ôm hi vọng nhỏ nhoi?”

Chu Nhan bị một lời đâm trúng tâm sự, run lên một cái: “Sư phụ người cũng đã nói, thiên ý khó lường, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, con… con không thể tùy ý cứ như vậy mà giết quách Uyên đi được!”

“Không đến thời khắc cuối cùng, con cũng sẽ không hết hy vọng, có phải không?” Thời Ảnh thở dài, giữa trán nhanh chóng bao phủ một tầng tối tăm, lui về sau một bước, giọng nói trầm thấp, gằn mạnh mỗi chữ mỗi câu, “Nếu như vậy, thầy trò chúng ta, cũng chỉ kết thúc duyên phận tại đây.”

“Sư phụ!” Nghe được câu nói cuối cùng không khác nào sấm sét dội vào tai, Chu Nhan run nhè nhẹ, nắm vạt áo rách kia, thất thanh, “Đừng mà!”

“Nếu như con còn muốn giữ gìn hắn, tình thầy trò của chúng ta sẽ cắt đứt tại đây hôm nay. Từ nay về sau, ai đi đường nấy.” Giọng nói của Thời Ảnh rất lạnh, giống như lưỡi đao chém ngang hai người, “Sau này nếu con còn dám ngăn cản ta giết hắn, ta sẽ giết cả con luôn!”

Y nói đến tàn nhẫn quyết tuyệt, nói xong liền phất tay áo xoay người đi. Chu Nhan thấy y xoay người, không khỏi thất thanh, theo bản năng đi tới kéo tay áo y lại: “Đừng đi mà!”

Nhưng mà cái lôi này, lại chẳng ngờ lôi phải một khoảng không, khiến nàng té lộn mèo một cái.

Thời Ảnh hơi nghiêng người, cũng đã mau tránh ra, trong mắt chứa đứng biểu cảm phức tạp sâu không thấy đấy. Trong lòng nàng quýnh lên, rất sợ y thực sự sẽ trong cơn giận dữ phất tay áo mà đi, cũng không đợi đứng lên, bèn lập tức lao lên phía trước trên mặt đất, đưa tay ra, muốn ôm chân của y đau khổ cầu xin.

Nhưng mà nàng vừa vươn tay, y lập tức đã thối lui ra khỏi một trượng.

Thời Ảnh nhìn nàng làm bộ đáng thương trên mặt đất, trong mắt bỗng nhiên lộ ra cảm giác phiền muộn khó có thể kiềm nén, lạnh lùng nói: “Được rồi, đừng có do dự, dây dưa không rõ như vậy! Con đã lựa chọn người kia, thì tất nhiên là muốn đối địch với ta, và toàn bộ người Không Tang. Đây là chuyện không thể dung túng, đừng có ôm mộng tưởng hão huyền nữa”.

“Sư phụ!” Lòng Chu Nhan rung mạnh, đầu óc trống rỗng, chỉ theo bản năng thì thào, “Con… con không muốn đối địch với người… con không muốn đối địch với người!”

“Vậy buông bỏ hắn đi, đừng có làm những chuyện thế này.” Thời Ảnh lạnh lùng nói, dùng hết kiên trì sau cùng, “Con là quận chúa Xích tộc, mặc dù không thể vì Không Tang mà tự tay giết hắn, thì chí ít cũng đừng cai ngăn cản ta!”

“Không… Không được!” Nàng liều mạng lắc đầu, “Con không thể nhìn Uyên chết!”

Ánh mắt Thời Ảnh một lần nữa tối sầm lại, giọng nói lãnh đạm: “Nếu con đã không làm được, vậy quên đi.”

Dứt lời, y quay đầu, phất tay áo bỏ đi.

Chu Nhan nhìn bóng lưng của y, chỉ cảm thấy ngực có một lưỡi dao sắc bén cắm thẳng vào, đau đến toàn thân run rẩy, nàng đuổi lên phía trước vài bước, run giọng hô sư phụ, y cũng không quay đầu lại.

“Sư phụ… Sư phụ!” Trông thấy y sắp rời khỏi, nước mắt của nàng rốt cục cũng không kiềm được nữa, tuôn ra như đê vỡ, nàng nhìn bóng lưng của y, khóc quát um lên, “Người… Người thực sự không cần con nữa sao? Người ở vực sâu Thương Ngô từng nói qua, cả đời này cũng sẽ không bỏ rơi con mà!”