Chu Nhan

Chương 84: Bạch vương



CHU NHAN QUYỂN HẠ

Tiền truyện hệ liệt Kính: Chu Nhan – Chương 83: Bạch vương

Trong khi tiểu quận chúa Xích tộc đang nỗ lực tu luyện trên núi Cửu Nghi, muốn nghịch chuyển thiên mệnh, thì phủ Xích vương ở Diệp Thành lại là một mảnh hỗn loạn.

Trước đó vài ngày, giữa cuộc phản loạn của Phục Quốc Quân, Chu Nhan quận chúa nửa đêm rời đi không tiếng động, qua chục ngày vẫn không thấy trở về. Tổng quản đã phái rất nhiều người đi tìm, gần như đã lục tung cả Diệp Thành rồi vẫn không thấy tung tích của quận chúa, thì đã gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

Đúng lúc nước sôi lửa bỏng thì Xích vương lại trở về.

“Một đám phế vật!” Xích vương rít gào như sấm, râu tóc đều dựng hết cả lên.

“Rõ ràng đã dặn các ngươi trông coi nó, vậy mà còn để tiểu nha đầu này trốn thoát được. Giữ các ngươi lại để làm gì chứ? Kéo hết ra ngoài chém cho ta!”.

“Vương gia tha mạng!” Đám người hầu nha hoàn nhất thời quỳ rạp xuống, Xích vương như sợ mình sẽ không thể kiềm chế được cơn tức giận sẽ thật sự giết người, bèn dặn quản gia tiếp tục tìm người, quay đầu rời khỏi phủ.

Ông ta không mang theo một ai, rẽ qua rẽ lại rất nhiều ngõ nhỏ một cách quen thuộc.

Đến khi lần thứ hai thấy bóng, thì ông đã xuất hiện ngay trước phủ Bạch vương.

“Xích huynh! Chờ huynh đã lâu!”. Trong phòng có một người đã ngồi sẵn, không ai khác chính là Bạch vương, trong tay ông ta là một bức thư.

“Có một tin tốt muốn nói cho ông!” Đại Tư Mệnh vừa rồi đã xin được ý chỉ của Đế quân, cho phép Thời Ảnh rời bỏ thần chức.

“Thật không? Đúng là có bản lĩnh thật!” Xích vương trả lời một câu đại khái.

“Nhưng tiểu tử này cho dù không phải thần quan thì cũng chắc gì đã bằng lòng trở về làm Hoàng đế? Có cái rắm ý!”.

“Sao hôm nay Xích huynh lại có vẻ tức giận như vậy?” Bạch vương có chút ngạc nhiên.

“Con gái ta mất tích đâu rồi ấy!”. Xích vương nghiến răng nói: “Tìm mấy ngày nay cũng không thấy người đâu. Ông nói xem có thể không sốt ruột được không?”.

“Hóa ra lại là vì tiểu quận chúa. Xích huynh quả thật là anh hùng khí đoản, tình trường nhi nữ quá!”. Bạch vương thở dài, không thể không buông chính sự ra trước, khéo léo an ủi bằng hữu.

“Lệnh thiên kim không phải là nữ tử bình thường, lại có pháp thuật cao thâm. Người bình thường không thể làm gì con bé đâu. Bình thường nó cũng đâu gây thù chuốc oán với ai, bây giờ mất tích chắc là nhất thời ham chơi, trốn đi mà thôi. Xích huynh không cần quá lo lắng, ta lập tức bảo Phong Lân đích thân dẫn người ra ngoài tìm xem.”

Xích vương thở dài: “Đa tạ!”.

“Không cần cảm ơn!”. Bạch vương nở nụ cười: “Sớm muộn cũng là người một nhà mà”.

“Haiz, đừng nói chuyện này bây giờ”. Xích vương vừa nghe tới những lời này cũng phiền não không thôi: “Ta lo lắng con bé là nghe được tin tức hai tộc muốn liên hôn, cho nên mới bỏ nhà trốn đi. Lần trước nó đào hôn, lần này lại gả nó cho Bạch Phong Lân, chỉ sợ lại…”

Nghe được lời này, sắc mặt Bạch vương không khỏi có chút hờn giận, nhưng giọng nói lại thản nhiên: “Phong Lân nhà ta tuy rằng ngu dốt, nhưng tốt xấu gì cũng là trưởng tử Bạch tộc, hiện tại là tổng đốc Diệp Thành. Đối với lệnh thiên kim, cũng không tính là không xứng chứ?”.

“Không phải, đương nhiên không phải”. Xích vương tính cách hào phóng, nói chuyện không chú ý chi tiết, giờ phút này hiểu được sự tức giận của đồng sự mới vội vàng nói: “Chỉ là con gái ta bướng lắm, không chịu nghe lời ta đâu. Nếu nó lại giận dỗi mà bỏ nhà trốn đi. Bên ngoài gặp điều gì bất trắc…”.

“Yên tâm!”. Bạch vương trấn an đồng sự: “Quận chúa khả năng cao là muốn trốn ra ngoài du ngoạn một vòng, chờ thêm vài ngày nữa tự nhiên sẽ trở lại thôi”.

“Thế nhưng tình hình bây giờ không giống như trước đây. Phục Quốc Quân tạo phải nơi nơi là giết chóc”. Xích vương sốt ruột, nôn nóng không thôi: “Ông xem, ngay cả Hoàng thái tử cũng mất tích trong cuộc hỗn loạn này, đến nay không rõ tung tích. Bên ngoài có nhiều lời đồn, ngay cả ông và tôi cũng không tránh khỏi liên quan!”.

Vừa mới nói những lời này, Xích vương lại dừng lại, nghi ngờ nhìn thoáng qua Bạch vương.

Trước đây không lâu, thái tử Thời Vũ trốn ra khỏi cung, cùng với Tuyết Oanh quận chúa cải trang đến Diệp Thành vi hành, không may lại gặp phải phản loạn Phục Quốc Quân. Trong lúc hỗn loạn Tuyết Oanh quận chúa và Hoàng thái tử bị lạc nhau. Tuyết Oanh quận chúa thì chật vật về được tới phủ Tổng đốc, thế nhưng Hoàng thái tử thì mất tích không dấu vết luôn. Trong cung dấy lên tin đồn, trong số đó có một câu nói, ngụ ý rằng Bạch vương là người thao túng phía sau. Xích vương gần đây thân cận với Bạch vương, không khỏi bị lôi vào cuộc. Xích vương nóng nảy tự nhiên cảm thấy oan uổng, nhưng Bạch vương thì lại bình tĩnh thoải mái, không quan tâm đến những lời đồn đại ấy.

“Đạn pháo không có mắt, lúc ấy Diệp Thành hỗn loạn như vậy, Hoàng thái tử lại không mang theo hộ vệ tùy thân, gặp chuyện không may cũng là điều có thể hiểu được”. Bạch vương thở dài, ánh mắt bỗng nhiên thay đổi: “Nói không chừng đám người Thanh vương cũng không tìm ra Hoàng thái tử đâu”.

“Cái gì?” Xích vương trấn động: “Ông… ông rốt cuộc biết chuyện gì?”.

“Ta? Ta không biết gì hết” Bạch vương nở nụ cười: “Nhưng ta có dự cảm!”.

“Dự cảm?” Xích vương nhất thời nói không ra lời: “Chẳng lẽ là ông…”

“Ta cũng không có cái lá gan đó” Bạch vương lập tức lắc đầu phủ nhận.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi”. Xích vương thở nhẹ một hơi, âm thầm lau mồ hôi lạnh: “Nếu ông thật sự trực tiếp xuống tay xuống Hoàng thái tử, thì đúng là cả gan làm loạn quá rồi. Lỡ như…”.

“Lỡ như…” Bạch vương liếc mắt nhìn đồng sự một cái, ánh mắt sắc như đao.

“Nếu ta thật sự làm chuyện này, chẳng lẽ Xích huynh lâm trận lùi bước?”.

Những lời này nói thật sắc sảo, Xích vương chần chừ một lát, lắc đầu: “Cung đã lên nỏ, thì không quay đầu. Hiện tại chúng ta đã là người đứng chung một thuyền, sao có thể còn đường lui? Chỉ là nếu đã làm chuyện như thế thì thật sự rất nguy hiểm. Trực tiếp xử lý Thời Vũ, bức huynh muội Thanh vương đến tuyệt cảnh, không biết sẽ xảy ra chuyện gì”.

Bạch vương bật cười, ngữ khí sâu xa: “Bức thì bức, xem kết quả thế nào!”.

Xích vương trầm mặc, chỉ nói: “Thế nhưng Tuyết Oanh lại thích Hoàng thái tử như vậy…”.

“Thì sao? Ta không để tâm đến một nữ nhân đâu”. Giọng nói Bạch vương bình tĩnh lạnh lùng: “Nó vốn sẽ được gả cho Thời Vũ làm hoàng hậu Không Tang, nhưng hiện tại không thấy Thời Vũ, thì ta lại tìm cho nó một vị hôn phu khác. Chỉ là… nghe nói từ khi Liễu phu nhân của em vợ Tứ vương mất, ông ta cũng chưa có tái giá…”

“Tuyết Oanh quận chúa là thanh mai trúc mã của Hoàng Thái tử, bọn họ sao có thể chấp nhận lấy người khác chứ?”. Xích vương nghe xong ý định của Bạch vương thì không khỏi lắc đầu cười khổ: “Gả cho em vợ của Tứ vương? Chắc ông ta cũng đã năm mươi rồi chứ? Thay đổi đến như vậy, ông không thấy tội cho con gái của mình sao?”.

“Xích huynh chỉ có mỗi một cô con gái, khó trách anh hùng đoản khí, nhi nữ tình trường”. Bạch vương bật cười không cho là đúng: “Thân là con trong vương thất vốn nên hiểu được nghĩa vụ của mình. Cho dù là hôn sự của chúng ta trước đây chẳng lẽ cũng do chính mình làm chủ sao?”.

Xích vương sửng sốt nhất thời câm nín không trả lời được. Chỉ vì sự sắp xếp của cha mẹ trước đây mà ông đã khiến cho mẫu thân của Chu Nhan phải chịu uất ức nhiều năm, mãi cho đến khi chính phi qua đời thì mới có thể đường đường chính chính sửa sai với người mình yêu. Nghĩ đến đây, ông không khỏi thở dài nói: “Chính bởi vì năm xưa chúng ta phải chịu đau khổ đó, mới không nên để cho bọn nhỏ phải chịu oan ức như vậy nữa”.

“Thật sao?” Bạch vương nghe ý tứ của đồng sự nhịn không được bật cười: “Không nghĩ tới Xích huynh một anh hùng hào kiệt ngang dọc vẫy vùng, thế mà tâm tư lại đơn giả như vậy? Quận chúa Chu Nhan hẳn là kiếp trước chăm tích đức lắm, nên kiếp này mới được đầu thai đến nhà ông”.

Hai vị vương gia ở trong phòng to nhỏ, thì ngoài cửa phòng một thiếu nữ khẽ lấy tay bị miệng, toàn thân run rẩy khi nghe được mấy lời đó. Nàng nhanh chóng quay đầu trở ra, chưa đi được mấy bước nước mắt đã chảy ròng ròng xuống đất, khóc không thành tiếng. Một ma ma đang đôn đáo tìm nàng khắp nơi, giờ khắc này lại thấy nàng đã khóc lóc ngã dưới vườn hoa tường vi, vội vàng đi lên nói: “Tuyết Oanh quận chúa, người… vừa mới trở về giữa loạn quân, thân thể còn chưa khỏe đâu, sao đã đi lại lung tung rồi. Nền đất lạnh như vậy, mau đứng lên đi, đừng khiến cho vương gia và vương phi lo lắng”.

“Lo lắng? Bọn họ mặc kệ sống chết của chúng ta mới đúng!”. Tuyết Oanh quận chúa không quay đầu lại, đi vào bên trong, lấy tay bưng mặt nghẹn ngào: “Đằng nào cũng chết, chi bằng hôm nay chết luôn đi!”.

“Quận chúa, chờ khóc chớ khóc, mắt sưng lên sẽ không đẹp nữa”. Vị ma ma không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể vội vàng cười an ủi, chọn những chuyện mà nàng thích nghe để nói: “Con xem, hôm nay thương nhân Trung Châu lại tới, nghe nói họ có ngọc bích vô cùng đẹp, trong đó còn có một chiếc vòng tay, vừa hay ghép lại chiếc vòng trên tay quận chúa, vô cùng xứng đôi, quận chúa có muốn đi xem không?”.

“Quận chúa Tuyết Oanh từ nhỏ thích nhất là ngọc ngà châu báu, mỗi lần tâm tình không tốt, chỉ cần Bạch vương tặng con gái một đống trang sức là có thể làm cho nàng nín khóc mà mỉm cười ngay lập tức”.

Nàng nghe ma ma nói thế thì quả nhiên ngưng khóc, nhưng mà đương lúc ma ma nghĩ rằng tâm tình quận chúa chuyển biến tốt, thì đã thấy nàng đột nhiên dậm chân, tháo chiếc vòng trên cổ tay xuống ném xuống đất, khóc ròng nói: “Một đôi cái gì chứ, hiếm lạ cái gì chứ, chết rồi thì cần gì”.

“Ôi!” Ma ma chấn động vội vàng chạy tới nhặt chiếc vòng lên, đây chính là chiếc vòng tay giá vạn lượng vàng chứ chẳng đùa. Thế nhưng bà vẫn không kịp, chỉ nghe “choang” một tiếng, chiếc vòng quý đã vỡ tan tành. Ma ma đau lòng kêu trời kêu đất, mà Tuyết Onah quận chúa lại dửng dưng đứng trong hoa viên, nghĩ đến những lời phụ vương mới nói, nghĩ đến người yêu không biết ở nơi nào, tay nắm chặt chiếc khăn, khóc đến không thể thở nổi, chỉ hận không thể lập tức biến mất khỏi vương phủ. Chỉ là nàng không phải người có bản lĩnh như Chu Nhan, bị tưởng cao vây quanh, không cánh làm sao có thể bay ra ngoài?

Chuyện đến hiện giờ đã không còn do nàng quyết định. Nàng thà làm ngọc vỡ chứ không muốn làm ngói lành. Nhưng mà, điều Tuyết Oanh không biết là vào lúc này, Chu Nhan – người có bản lĩnh trong tâm trí nàng kia – đang ở thần miếu Cửu Nghi nơi Cực Bắc, hết lần này đến lần khác đang rơi vào tuyệt vọng cùng bất lực chưa từng có.