Chu Nhan

Chương 86: Sự thật muộn màng



CHU NHAN QUYỂN HẠ

Tiền truyện hệ liệt Kính: Chu Nhan – Chương 85: Sự thật muộn màng



Khi các ngôi sao trên bầu trời Cửu Nghi xảy ra biến hóa, thì trong thần miếu trên đỉnh Bạch Tháp cũng có một cặp mắt già nua nhìn thấy hết thảy, lộ ra vẻ mừng rỡ không thể che giấu được.

“Thành công thật rồi!” Đại Tư Mệnh nhìn vòm trời, cảm xúc ngổn ngang, sắc mặt mừng như điên, khẽ hô, “Chỉ mất có ba mươi hai ngày… con bé này quả nhiên không đơn giản!”.

Ở phía sau lão, có một giọng nói yếu ớt hỏi: “Thành công… gì cơ?”

Đại Tư Mệnh bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Bắc Miện Đế trên giường bệnh, trong ánh mắt đầy niềm vui sướng không hề che giấu, bỗng nhiên vung tay lên, nói: “Được rồi, hiện giờ Thời Ảnh đã không sao, huynh cũng chết được rồi!”

Đại Tư Mệnh phất tay, lập tức thu hồi chú thuật kéo dài tính mạng trên người Đế quân. Trong khoảnh khắc ấy, lão nhân ốm yếu mất đà ngã xuống, run rẩy trên gấm vóc, hồn phách chập chờn bay ra từ thân thể tàn tạ, khẽ động đậy, bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.

“Đến lúc rồi, ta sẽ không tiêu hao linh lực dùng pháp thuật tụ tập hồn phách cho huynh nữa. Nếu như vận khí huynh tốt, đại khái còn có thể sống tiếp mười ngày đấy”. Đại Tư Mệnh dường như cũng mệt mỏi rã rời với việc kéo dài tính mạng thêm chục ngày cho Đế quân: “A Quân, duyên phận huynh đệ đời này của chúng ta, cũng phải chấm dứt rồi”.

Đôi mắt của Đế quân mang vẻ mờ đục của người sắp chết, nhìn Đại Tư Mệnh, chứa đựng nỗi khó hiểu và bất an không giải thích được, cố gắng phát ra tiếng: “A Giác, ngươi… Rốt cuộc đang làm cái gì?”.

“Có nói huynh cũng chẳng hiểu đâu.” Đại Tư Mệnh hững hờ.

Nhìn Đại Tư Mệnh phất tay áo xoay người, Đế quân nhịn không được hỏi: “Ngươi… tính đi đâu?” Người sắp chết vươn tay ra từ trên long sàng, ngón tay khô gầy khẽ gập lại, tựa như muốn giữ lại người em trai duy nhất: “Chờ một chút!”

“Thế nào, huynh sợ phải ở đây chờ chết một mình sao?” Đại Tư Mệnh đứng lại, lên tiếng trả lời, quay đầu nhìn bào huynh của mình, giọng nói chứa đựng vẻ châm chọc, “Yên tâm, Thanh phi sẽ đến cùng huynh đi nốt chặng đường này, ả ta không biết huynh đã biết rõ bộ mặt thật của ả, còn muốn bón cho huynh chén thuốc cuối cùng nữa đó!”.

Bắc Miện Đế chấn động toàn thân, thì thào: “Thanh phi… Nàng ấy…”.

“Huynh đã tận mắt thấy rồi, lẽ nào vẫn chưa tin?” Đại Tư Mệnh cười nhạt, “Loại chuyện này, cũng chẳng phải lần đầu ả ta làm đâu… năm đó chẳng phải ả cũng dùng cùng một cách để đối phó A Yên hay sao?”.

“Cái gì?” Thân thể Bắc Miện Đế bỗng nhiên chấn động, “Thật sao?”

A Yên. Cái tên này, dù ai nghe thấy cũng có cảm giác kinh tâm động phách.

“Sự thật năm đó, chẳng lẽ huynh vẫn còn cho rằng A Yên đã ban chết cho nô lệ Giao nhân kia à?” Đại Tư Mệnh cười lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra thù hận thấu xương, “Huynh cũng không dùng cái đầu mà nghĩ lại, với tính cách của A Yên, làm sao có thể làm ra được chuyện hung ác như vậy? Huynh đã trúng kế của Thanh phi rồi.”

“Không….” Bắc Miện Đế kịch liệt thở hổn hển, chậm rãi lắc đầu, “Không thể nào”

“Cái gì không thể nào?” Đại Tư Mệnh cười lạnh, “Huynh không thể nào trúng kế? Hay là Thanh phi không thể nào giết người? Huynh đã quên “canh Hoàn Hồn” mà Thanh phi đưa tới có mùi vị thế nào rồi sao? Đó là cổ độc hàng đầu đến từ Miêu Cương ở Trung Châu, có thể khống chế thần trí con người, rất ít thấy ở Vân Hoang.”

Ngừng lại một chút, ông ta lạnh lùng nói tiếp: “Nếu hiểu ra điểm này, thì hẳn huynh cũng đã rõ ràng con ả nô lệ Giao nhân năm đó chết như thế nào rồi đúng không?”

“Không! Rõ… rõ ràng là… A Yên giết… giết Thu Thủy.” Đế quân kịch liệt thở hổn hển, giọng nói suy yếu, lại không hề có chút dao động: “Có… có liên quan gì đến Thanh phi chứ?”.

Đại Tư Mệnh cười nhạt: “Cho nên ta mới nói huynh ngu xuẩn đó, ca ca!”

“Không… không thể nào.” Bắc Miện Đế gần như đã dùng hết toàn bộ sức lực còn sót lại, đang nghĩ đến nghi án chấn động năm nào, ánh mắt chầm chậm biến hóa, thân thể cũng dần dần run rẩy, “Trước… trước khi Thu Thủy chết, chính miệng đã nói với ta… là Hoàng hậu giết nàng! Là chính miệng nàng nói!”.

Đại Tư Mệnh lạnh lùng: “Lời ả nói không phải là thật.”

“Không thể nào! Thu Thủy nàng…. Nàng sẽ không gạt ta!” Bắc Miện Đế thất thanh, ánh mắt đáng sợ, “Mắt… mắt của nàng cũng bị móc ra rồi! Ta đã từng hỏi rồi, ngày đó ngoại trừ Hoàng hậu, không còn ai ở trong phòng của nàng nữa!”.

“Đúng vậy, huynh sủng hạnh ả ta như vậy, đương nhiên tin tưởng lời nói của con ả Giao nhân đó.” Giọng nói của Đại Tư Mệnh lạnh lùng, từ từ vạch trần chuyện cũ đã phủi bụi của nhiều năm về trước, “Nếu như ta nói, mắt của ca cơ Thu Thủy là do chính ả ta tự móc xuống, huynh có tin hay không?”.

Bắc Miện Đế bỗng nhiên chấn động, thất thanh nói: “Không thể nào!”

“Huynh xem, kể cả ta nói cho huynh biết, huynh cũng không tin”. Đại Tư Mệnh lạnh lùng, nhìn người anh ruột sắp chết, “Thì năm đó A Yên có nói thế nào đi nữa, huynh cũng chẳng thể nào tin đâu!”.

“Không thể nào.” Bắc Miện Đế thì thào, “Không thể nào!”

“Có gì mà không thể nào chứ? Ả Giao nhân kia đã trúng cổ độc, bị Thanh phi thao túng thần trí”. Giọng nói của Đại Tư Mệnh bình tĩnh mà lạnh lẽo, “Sức mạnh của cổ trùng, đủ để cho ả ta không chút do dự tự móc hai mắt mình ra, sau đó ở trước mặt huynh giá họa cho A Yên!”

“Cái… cái gì?” Giọng nói yếu ớt của Bắc Miện Đế cũng cao lên.

“Thanh phi cũng hung ác thật. Không những khiến ả nô lệ Giao nhân kia tự móc hai mắt của mình ra, lại còn làm thành Ngưng Bích châu để ở trong phòng A Yên nữa chứ”. Đại Tư Mệnh thở dài, cảm thông liếc nhìn bào huynh, “Huynh đã phẫn nộ nổi cơn tam bành, tự nhiên sẽ không nghi ngờ lời nói trước khi chết của nữ nhân mình yêu. Thanh phi đã giết sủng phi của huynh, còn mượn lời ả ta vu oan cho Hoàng hậu, thì cái hậu cung này tự nhiên thành của mình ả rồi. Mưu kế một hòn đá ném hai con chim này, cũng coi như cao minh đấy.”

“Ta tận mắt nhìn thấy Thu Thủy tắc thở trong lòng ta. Nàng… nàng nói rõ từng chữ với ta, là Hoàng hậu… hoàng hậu giết nàng.” Bắc Miện Đế toàn thân run rẩy, tựa như đang cố gắng suy nghĩ đến tính hợp lý của chuyện này, “Chuyện đã nhiều năm… vô duyên vu khống… Ngươi…”

“Huynh muốn xem bằng chứng ư?” Đại Tư Mệnh nhìn biểu cảm của Bắc Miện Đế, cười lạnh một tiếng, lấy một vật ra từ trong lồng ngực, đưa tới trước mặt lão, “Ta cho huynh xem chút vậy!”

Đó là một tờ giấy vàng, trên đó là những con chữ loang lổ bằng máu.

Bắc Miện Đế yên lặng nhìn mấy câu đơn giản trên giấy, hơi run rẩy.

Trên đó chỉ có mấy dòng ngắn ngủi, nhưng nội dung cũng đủ khiến người ta giật mình. “Trời cao sáng tỏ” “Hàm oan không sạch” “Nguyện cầu chết đi, thế nhưng không người uỷ thác”… huyết lệ loang lổ khắp nơi.

Đó là di ngôn cuối cùng Bạch Yên hoàng hậu để lại trong lãnh cung, sau mười năm, mới xuất hiện ở trước mắt lão. Ở trong đó, nàng viết những chuyện đã xảy ra khi ấy, cũng nói đến nỗi khiếp sợ khi ca cơ Thu Thủy đột nhiên tự móc hai mắt của mình. Nhưng mà, khi hoàng hậu hiểu được chuyện gì đã xảy ra, thì tất thảy đã kết thúc rồi.

Thiên la địa võng đã giăng xuống, nàng không còn cách nào chạy trốn nữa.

Hoàng hậu bảy ngày bảy đêm bị tống vào trong lãnh cung, trằn trọc rên rỉ chờ chết, vậy mà lão là Đế quân Không Tang, lại không hề nghe thấy bất kỳ tin tức nào liên quan đến nàng. Hôm nay nghĩ lại mới thấy chuyện này thật quỷ dị. Chắc là Thanh phi đã điều khiển hết trên dưới hậu cung, không cho bất kỳ tin tức nào của Hoàng hậu truyền tới Tử Thần Điện bên tai lão chăng? Nhưng lúc đó lão ta cũng đang chìm đắm trong nỗi đau mất đi sủng phi, đâu quản được những chuyện này nữa chứ?

Cho đến khi lão biết được, thì Hoàng hậu của lão đã chết trong lãnh cung nhiều ngày rồi.

Trước khi chết, nàng đã trải qua bao nhiêu tuyệt vọng, bi ai cùng không cam lòng?

“Đây là thư A Yên để lại cho ta trước khi chết, gian nan lắm mới ra được khỏi cung.”

Ngón tay khô gầy của Đại Tư Mệnh run rẩy kịch liệt, giống như giọng nói của ông,

“Cùng là lời nói trước khi chết của một nữ nhân, vì sao huynh tin lời ả nô lệ Giao nhân kia, lại không chịu tin Hoàng hậu của chính mình?”

Bắc Miện Đế yên lặng nhìn lá di thư, không nói ra lời.

Đúng vậy, đối với A Yên kia, lão thậm chí còn không có nhiều ký ức. Không biết là vì năm đó chưa từng để trong lòng, hay là cố ý quên. Từ khi còn là Hoàng thái tử, lão đã rất ít khi gặp mặt vị thê tử được định sẵn hôn phối với mình kia, những lần trò chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngay cả đến lúc nàng chết, lão cũng không hề đi xem một lần.

Những con chữ trong lá thư tuyệt mệnh ấy, thậm chí còn nhiều hơn so với lời họ nói với nhau trong suốt cuộc đời.

Phu thê như vậy, lại là một loại duyên phận vặn vẹo mà tuyệt vọng đến cỡ nào?

“Lúc chuyện đó xảy ra vào mười năm trước, ta vừa hay bế quan ở núi Mộng Hoa, đến khi xuất quan đã là một năm sau rồi. Thấy phong thư này, ta lập tức chạy về Đế đô, nhưng cũng đã quá muộn.” Giọng nói Đại Tư Mệnh có cả sự run rẩy, lớn tiếng, “A Quân, bắt đầu từ ngày đó, ta đã hận không thể bóp chết huynh!”

Bắc Miện Đế thở dốc hồi lâu: “Lúc đó… Vì sao không nói cho ta?”

“Không có chứng cứ. Thanh phi làm việc bí mật, mọi nhân chứng vật chứng chứng đều đã bị dọn dẹp sạch rồi. Huống chi huynh đang ở trong cơn thịnh nộ, căn bản sẽ không nghe lọt tai lời nói của ta”. Đại Tư Mệnh dừng một chút, trong mắt bỗng nhiên chứa đầy thù hận, lớn tiếng, “Khi đó, ta thậm chí còn muốn trực tiếp giết sạch hai mẹ con Thanh phi, báo thù cho A Yên!”.

Bắc Miện Đế chấn động mãnh liệt, hồi lâu không nói gì.

Mãi sau lão mới thấp giọng hỏi: “Vì sao ngươi không làm như vậy?”

“Ai… Khi đó huynh muội Thanh Vương quyền thế khuynh đảo thiên hạ, nếu như ta làm như vậy rồi, toàn bộ thiên hạ sẽ đại loạn. Từ nhỏ ta đã tiếp thu giáo dục của thần miếu, không cách nào làm ra loại chuyện này.” Đại Tư Mệnh im lặng trong chốc lát, lại thản nhiên nói, “Đương nhiên, A Quân, ta cũng nghĩ sẽ giết huynh, nhưng khi đó vận thế của huynh cực vượng, mệnh không nên tuyệt, ta không dám tùy tiện xuất thủ, rất sợ làm rối loạn toàn bộ cán cân thiên hạ.”

Nói đến đây, Đại Tư Mệnh lắc đầu, phát ra một tiếng cười lạnh: “Thật nực cười… cũng bởi vì ta biết thiên mệnh, cho nên cứ phải nghĩ trước nghĩ sau, khoanh tay bó gối! Nếu như ta là đệ tử môn hạ của Kiếm Thánh thì tốt rồi, khoái ý ân cừu, cần gì đau khổ chờ cho tới hôm nay!”

Bắc Miện Đế lẳng lặng mà nghe, bỗng nhiên khàn giọng hỏi: “Vậy ngươi… vẫn chờ tới bây giờ mới động thủ, là bởi vì… là bởi vì, khụ khụ, hiện tại vận thế ta đã suy nhược, sắp tới lúc chết?”

“Càng về sau, ta càng không muốn giết huynh nữa rồi.” Đại Tư Mệnh thở dài một tiếng, nhìn vào người đàn ông sắp chết kia: “Ở trong di thi, A Yên cầu xin ta đừng báo thù, chỉ cần ta chăm sóc tốt cho Thời Ảnh. Ta vẫn nghĩ rằng, chỉ cần có thể hoàn thành di nguyện của nàng cũng đã đủ rồi!”.

Nói đến đây, lão ngừng lại một chút, lớn tiếng: “Thế nhưng, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Hai mươi mấy năm rồi, bọn họ chung quy vẫn không chịu buông tha cho Thời Ảnh!”.

“Bọn họ? Ai?” Bắc Miện Đế hoảng hốt thốt lên: “Thanh Vương?”

Đại Tư Mệnh cũng không phủ nhận, cười lạnh: “Nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn muốn diệt cỏ tận gốc, chỉ riêng thời gian ở trong cung đã phái người hạ độc thủ ba lần, huynh lại như mắt mù tai điếc!”

Ta chỉ có thể mượn cớ thiên mệnh tương trùng, không cho bất kỳ cung nữ nào tiếp cận nó, để phòng ngừa Thanh phi hạ độc thủ; đến lúc nó năm tuổi, thì lại nói với huynh: Phải đưa nó tới thần miếu trên núi Cửu nghi, bằng không đứa trẻ này sẽ chết non. Thật ra đây chẳng phải tiên đoán gì, chẳng qua chỉ là sự thực mà thôi…”

Đại Tư Mệnh dừng một chút, thấp giọng: “Huynh căn bản không có lòng bảo vệ đứa con của A Yên, nếu ta để Thời Ảnh ở lại hậu cung, nó tuyệt đối không thể sống quá mười tuổi”.

Bắc Miện Đế ho khan dữ dội, ánh mắt phức tạp, dường như có nỗi xấu hổ.