Chu Nhan

Chương 94: Từ bỏ thần chức



CHU NHAN QUYỂN HẠ

Tiền truyện hệ liệt Kính: Chu Nhan – Chương 93: Từ bỏ thần chức



Thần điểu Trùng Minh không trả lời, dùng bốn con mắt nhìn xuống núi.

“Người đã xuống núi rồi à?”. Chu Nhan hiểu rõ, nhỏ giọng lẩm bẩm, có nỗi thất vọng không che giấu được: “Sao mà không buồn gặp nhau lần cuối nữa chứ…”.

Trùng Minh cục cục một tiếng, ném một vật vào trong lòng nàng, là một cái bọc nhỏ.

“Gì vậy?”. Nàng mở ra xem, bên trong là một quyển sách nhỏ.

Trên sách có hai chữ “Chu Nhan” viết bằng bút tích quen thuộc, giống hệt với bản chép tay y cho nàng lần trước, vết mực trên đó còn chưa khô, còn thơm mùi mực. Trong lòng nàng giật thột: Sư phụ hôm qua cả đêm không ngủ, chẳng lẽ chính là vì bản chép tay này?

Nàng mở ra, bên trong không phải là pháp thuật mới gì cả, mà là cách vận dụng pháp thuật tinh diệu mà sư phụ đã nói với mình đêm qua: Những loại pháp thuật mới kết hợp với nhau, cùng với cách phá giải phản phệ và ngược phong vân vân… Đó là tổng kết kinh nghiệm suốt đời của người, kiến giải sâu sắc, suy nghĩ sâu xa, còn có một chút sáng tạo độc đáo chưa từng thấy, là cảnh giới nàng cả đời chưa chắc có thể đạt tới được.

Viền mắt Chu Nhan hơi đỏ, biết đó là món quà cuối cùng y để lại cho nàng, vừa cất cuốn sách đi, nàng xoa xoa khóe mắt, đẩy cửa ra nhảy lên lưng thần điểu: “Đi thôi!”.

Thần điểu Trùng Minh nhẹ nhàng kêu một tiếng, tung cánh bay lên, mang theo nàng bay vút xuống núi.

Cây cối núi non đều nhanh chóng lùi xa dưới chân núi, nàng ở trên lưng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới cánh chim đều là người, quả nhiên tất cả thần quan đều đã từ bên ngoài trở về, mỗi tòa miếu đều đầy người tụ tập. Ngoài cửa núi, có chiến trận khổng lồ, thị tòng như mây, tựa như đang nghênh đón nhân vật quan trọng.

Thế nào, là Đại Tư Mệnh đã đến Cửu Nghi rồi sao?

Gió trên mây quá lớn, Chu Nhan bất giác sửa lại tóc tai, đột nhiên đụng phải cây trâm lạnh lẽo, không khỏi giật mình, nhớ tới một việc: Đúng rồi… Đại Tư Mệnh đã dặn nàng, muốn sau khi xong việc nàng trả Ngọc Cốt lại cho sư phụ, từ nay về sau mãi không gặp lại. Thế nhưng nàng đi vội vàng đã quên mất chuyện này.

Có nên… trở lại trả không? Mượn cơ hội này, còn có thể gặp người một lần cuối cùng?

Nàng ngơ ngẩn nghĩ, nhìn bạch y từ xa trong đám người, muôn vàn tơ rối.

Trên đỉnh Cửu Nghi mây trắng vờn quanh, Thời Ảnh đứng giữa vạn người, nghênh đón Đại Tư Mệnh đang đi từ xa tới. Sau khi già trẻ hai người hoàn lễ xong thì cùng xoay người, bước về phía thần miếu Cửu Nghi. Mới có hơn một tháng không gặp, Đại Tư Mệnh dường như càng thêm già yếu, trong bước đi có cảm giác lom khom, càng làm nổi bật lên vẻ tuấn tú sáng ngời, ngọc thụ lâm phong của Thời Ảnh bên cạnh.

Nàng bình tĩnh nhìn, không thể rời mắt.

Tuy rằng cách xa, nhưng dường như đã cảm nhận được cái gì, Thời Ảnh ở trên bậc thang chợt quay đầu nhìn lại, ngẩng lên hướng về phía bầu trời. Khoảnh khắc ấy, lòng Chu Nhan cả kinh, vội vã nghiêng đầu qua, mắt nóng lên, gần như lại muốn rơi lệ. Nói không chừng, đây là lần cuối cùng của bọn họ trong cuộc đời này rồi. Hai mươi bảy năm sau, bọn họ sẽ trời nam đất bắc, lặng lẽ chết đi, mãi không gặp lại.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, nàng cảm thấy lòng đau đớn không chịu nổi, cũng không chịu được nữa tựa đầu vào cánh chim trắng noãn mềm mại của thần điểu Trùng Minh, ở trên chín tầng trời cao không chút kiêng kỵ lớn tiếng khóc ròng.

“Thời Ảnh, cậu đang nhìn cái gì đấy?”. Đại Tư Mệnh nghỉ chân trên bậc thang, cùng nhau ngẩng đầu nhìn lại giống như Đại Thần Quan. Trời xanh không mây, trong veo vạn dặm, chỉ có một màu trắng nhạt nhanh chóng xoẹt qua, như một vì sao rơi.

“Là Trùng Minh?”. Lão nhân mở miệng.

“Vâng”. Thời Ảnh không nhiều lời, liếc mắt một cái thì quay đầu trở lại, tiếp tục bước lên bậc thềm: “Ta bảo nó đưa A Nhan quay về phủ Xích Vương”.

“Ồ”. Đại Tư Mệnh lên tiếng, lòng sáng tỏ vấn đề, lại chỉ nói: “Con bé con kia, thật sự là ăn gan hùm tim báo. Lại có thể gây ra cái họa lớn thế này, thiếu chút nữa hại Vân Hoang trời long đất lở”.

Thời Ảnh gật đầu: “Nhờ có Đại Tư Mệnh xuất thủ, mới tránh thoát được kiếp nạn này”.

“Thế à?”. Lão nhân bình thản, ánh mắt sắc bén quét qua mặt y: “Thời Ảnh, trong lòng cậu không phải muốn như vậy đúng không? Trong lòng cậu đang oán giận ông già này tự ý ra tay, làm rối loạn kế hoạch của cậu, có đúng hay không?”.

Thời Ảnh không nói gì, sắc mặt bình thản, nhưng không hề phủ nhận.

“Cậu một lòng muốn chết mà lại chẳng hề tiết lộ trước với ta đôi lời”. Đại Tư Mệnh xị mặt ra, giọng nói nghiêm túc: “Thời Ảnh, cậu là người làm đại sự, vậy mà chỉ vì một đứa con gái không màng tính mệnh của mình? Tâm huyết ta đặt lên người cậu bao năm qua, thiếu chút nữa đã uổng phí hết rồi”.

Giọng nói trưởng bối nghiêm khắc, Thời Ảnh nhìn y một cái lại bất động thanh sắc: “Đại Tư Mệnh bồi dưỡng, tại hạ tự nhiên suốt đời khó quên. Chỉ là mỗi người đều có ý nghĩ của chính mình, có đáng hay không đáng, cũng chỉ có mình ta biết thôi”.

“…”. Đại Tư Mệnh rất ít khi thấy vãn bối này phản kích rõ ràng như vậy, nhất thời không biết nói sao, chỉ tiu nghỉu lắc đầu: “Haiz… cậu và mẹ cậu, thật giống tính nhau như đúc”.

Thần sắc Thời Ảnh khẽ động, giống như bị đâm trúng đáy lòng.

Mẫu thân! Y là một cô nhi từ nhỏ đã bị đưa đến thâm cốc, mẫu thân mất sớm kia mãi mãi là nỗi khổ riêng trong đáy lòng y. Mà đến nay, cõi đời này vẫn còn một tia liên quan với bà, chính là Đại Tư Mệnh. Từ khi y bắt đầu nhớ chuyện, lão nhân được xưng là tông sư thuật pháp đứng đầu Vân Hoang này vẫn luôn dẫn dắt y, dạy cho y rất nhiều thứ, chẳng bao giờ yêu cầu y bất cứ báo đáp nào.

Có đôi khi, y đã nghĩ: Tất cả những điều này là vì thứ gì?

Thế nhưng tu vi của Đại Tư Mệnh còn cao hơn y, ở Vân Hoang này, cho dù y có thể đọc được nội tâm của bất kỳ người nào, nhưng mãi mãi không thể đọc được bí mật chôn dấu trong lòng lão nhân kia.

Hai người vừa nói chuyện vừa chậm rãi bước đi, tốc độ dường như thật chậm, nhưng mà dưới chân lại là những khoảng cách rất xa, thoáng cái đã tới cửa đại điện thần miếu Cửu Nghi.

Nơi đó, nghi thức đã gần bắt đầu, tất thảy đều đã chuẩn bị xong.

“Thần miếu Cửu Nghi tồn tại một ngàn năm, từng có mấy vạn thần quan các cấp. Căn cứ ghi chép, tổng cộng có chín trăm tám mươi bảy vị thần quan muốn rời bỏ thần chức”. Đại Tư Mệnh xoay người trước tượng thần song sinh khổng lồ, nhìn sâu vào vị Đại thần quan trẻ tuổi: “Thế nhưng, có thể sống mà đi qua địa ngục vạn kiếp lại chỉ có mười một vị. Những người khác đều đã tan thành tro bụi, hài cốt không còn. Đây là con đường luyện ngục, ngài có biết hay không?”.

Thời Ảnh bất động thanh sắc: “Tại hạ đã biết”.

“Nếu đã biết, cũng không hề lùi bước?”. Đại Tư Mệnh lắc đầu, giống như hết cách: “Thời Ảnh, có phải đã động lòng trần hay chưa chỉ có mình cậu biết, cậu có thể tiếp tục làm Đại thần quan của cậu, cần gì phải đi vào núi đao biển lửa chứ?”.

“Không”. Thời Ảnh lắc đầu: “Thần biết rồi”.

Y ngẩng đầu, nhìn tượng thần, ánh mắt buồn bã: “Nếu như đã lập lời thề, không thể toàn tâm toàn ý phụng dưỡng, vậy thì cần gì phải ngồi không ăn bám, lừa mình dối người?”.

Lão nhân cuối cùng cũng gật đầu, thở dài: “Cũng phải. Ta biết cậu là người nghiêm khắc. Đối với người khác như vậy, đối với bản thân cũng như vậy. Thời Ảnh, cậu từ nhỏ đã xuất gia, vốn nên thanh tịnh vô niệm, sao lại nóng cháy lòng trần, đi đến bước này?”.

Thời Ảnh thở dài: “Tiễn đã rời cung, còn có thể làm gì?”.

“Thì ra không cần biết thế nào, cậu vẫn muốn vì đứa con gái kia mà phá lời thề xuống núi”. Đại Tư Mệnh thở dài, rốt cuộc gật đầu, cầm thước ngọc màu đen trong tay lên: “Cậu thật sự đã nghĩ xong chưa? Không tiếc tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục, cũng muốn cởi tấm thần bào này ư?”.

“Phải”.

“Không cần biết có thể hình thần câu diệt, đều không hối hận?”.

“Không oán không hối”.

“Hay cho một câu không oán không hối!”. Đại Tư Mệnh phất tay áo xoay người lại, râu tóc hoa râm phất phơ trong gió, lớn tiếng: “Như vậy, nể tình mẫu thân cậu, ta sẽ thành toàn cho cậu! Nào, quỳ xuống trước mặt thần đi!”.

Thời Ảnh đi về phía trước một bước, bước vào thần miếu, chắp tay vái lạy.

Bên ngoài cổ nhạc hợp tấu, nghi thức chính thức được tuyên bố bắt đầu. Vô số thần quan và thị tòng đều xếp thành hàng đi lên, vây quanh tượng thần, tiếng chúc tụng như nước ào tới, Đại Tư Mệnh cầm thước ngọc, bước theo phong cách thượng cổ dập đầu về phía tượng thần, tuyên đọc ý chỉ từ Đế đô đồng ý cho Đại thần quan từ chức, bẩm báo với song thần về ý định nơi hạ giới, bắt đầu dâng lên cống phẩm tam sinh vô cùng phong phú.

Những cống phẩm này, là để được thần thông cảm và tha thứ cho. Mà cống phẩm quan trọng nhất, lại chính là bản thân con người.

Đại Tư Mệnh thực hiện xong bước cuối cùng, chắp tay trước thần, thấp giọng bẩm báo trời xanh: “Thời Ảnh – Đại thần quan Cửu Nghi, xuất gia từ nhỏ, tình nguyện phụng dưỡng thần cả đời. Hôm nay cõi đời chưa hết mà trần tâm đã động, đã muốn phá lời thề hạ sơn, tội đáng chết muôn phần. Nay nguyện dùng tấm thân máu thịt xuyên qua luyện ngục, tự mình chào từ biệt với thần!”.

Nghe được Đại Tư Mệnh niệm xong câu cuối cùng, Thời Ảnh đứng thẳng lên trước mặt thần, áp hai tay vào nhau, không nói một lời giơ tay cởi phát quan trên đầu, khom lưng cởi bỏ giày tơ tằm dưới chân, trút bỏ toàn bộ những vật dụng dùng cho đại thần quan đặt đến trước tượng thần. Sau khi buông bỏ hết mọi thứ rồi, thì y chỉ còn khoác lên mình một tấm bạch y, chân trần tóc thả, chậm rãi đi ra khỏi thần điện.

Khoảnh khắc ấy, tất cả tiếng chúc tụng bên ngoài đều dừng lại, vô số thị tòng đồng loạt ngẩng đầu nhìn Thời Ảnh, thấy đại thần quan thường ngày cao cao tại thượng có bộ dáng ngày hôm nay, ánh mắt đều cực kỳ khiếp sợ.

Đây là đại thần quan đầu tiên trong suốt một trăm năm qua chuẩn bị phá lời thề xuống núi.

Nhưng mà ánh mắt của người chuẩn bị bước vào địa ngục này lại cực kỳ bình thản, bước trên đường sinh tử, mà lại chỉ như ngao du.

Đại Tư Mệnh đứng ở trước tế đàn, nhìn Thời Ảnh bước từng bước ra ngoài, trong ánh mắt già nua chứa đựng niềm xúc động lẫn ca thán khó nói thành lời. Lão nhân hít sâu một hơi, dựng thẳng tay áo lên, trong khoảnh khắc này, thước ngọc màu đen ở trong tay Đại Tư Mệnh hóa thành một thanh kiếm màu đen, nhắm thẳng về phía thần miếu Tây Bắc. Chỗ kiếm dừng lại tỏa ra mây khói, lộ ra một tòa nhà nguy nga thường ngày khó thấy.

Đó là nơi có địa ngục vạn kiếp ở đỉnh Mộng Hoa giữa núi non cao.

“Đi đi! Đi hết địa ngục vạn kiếp này. Dâng lên máu thịt của cậu, chuộc lại tội nghiệt của cậu trước mặt thần linh đi”.

“Sau đó cậu mới có thể cởi bỏ thần bào, trở lại nhân gian”.