Chu Nhan

Chương 97: Ý chỉ diệt tộc



CHU NHAN QUYỂN HẠ

Tiền truyện hệ liệt Kính: Chu Nhan – Chương 96: Ý chỉ diệt tộc



Vô số tia sáng chói mắt từ trên trời giáng xuống, hầu như xuyên thủng nàng, thân thể Chu Nhan thoáng nhẹ, cả người lập tức cưỡi mây đạp gió bay lên, bị ném thẳng xuống đất, rơi đến đầu choáng mắt hoa.

“Con oắt hoang dã không biết tốt xấu”. Hắc bào phần phật tung bay trước tầm nhìn đảo ngược của nàng, “Muốn chết sao?”.

Đó là Đại Tư Mệnh, vào thời khắc cuối cùng ông lão đã xuất hiện ở đài Tọa Vong, bắt lấy Chu Nhan ném ra xa, còn ngũ lôi ầm ầm thì đánh thẳng vào người Thời Ảnh, khiến bạch y đẫm máu hoàn toàn sụp đổ.

“Sư phụ… sư phụ!”. Nàng phủ phục trên mặt đất, kêu đến xé gan xé ruột.

“Kêu cái gì mà kêu?”. Đại Tư Mệnh ném nàng ra, giọng nói lãnh đạm, mang theo châm chọc: “Nó chỉ nhận thiên hình ngũ lôi mà thôi, không chết được”.

Cái gì? Chu Nhan hơi sửng sốt ngẩng đầu nhìn ông lão trước mắt. Đây là lần đầu tiên nàng gặp lại lão nhân khó lường này từ sau khi tạm biệt ở trên đỉnh Bạch Tháp. Nhưng mà mỗi lần nhìn thấy lão, nàng đều như gặp phải Diêm La, lòng dạ căng thẳng, sợ hãi run rẩy.

Cả đoạn đường này là núi đao biển lửa, cho dù tu vi như Thời Ảnh, cũng bị thương cực kỳ nghiêm trọng: Tứ chi bách hài đều đứt gãy, toàn thân gần như không còn một mảnh da thịt nào lành lặn, mà sau cùng thiên lôi còn đánh tan ba hồn bảy vía, đánh nát khí hải đan điền, phá hủy tu vi suốt đời của y.

Năm tuổi xuất gia, lánh đời khổ tu, thiên tài pháp thuật như vậy, lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Vừa nghĩ đến đây, lòng Đại Tư Mệnh không khỏi dâng trào giận dữ, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ quát lớn: “Ngươi còn đến đây làm cái khỉ gì? Tại sao không về phủ Xích vương cho khuất mắt đi? Ngọc Cốt đâu? Sao vẫn còn ở trên đầu ngươi thế hả, vì sao còn chưa trả lại cho nó?”.

“Ta…” Chu Nhan bị lão nhân mắng xối xả chỉ lí nhí: “Ta lo lắng…”.

“Không tới phiên ngươi lo lắng!”. Giọng nói Đại Tư Mệnh lạnh lùng, đỡ Thời Ảnh đang hôn mê trên mặt đất dậy, để y ngồi xếp bằng trên đài Tọa Vong, đặt hai thước ngọc một trắng một đen vào hai tay y. Sau đó lấy một cái hộp từ trong ngực ra, mở hộp, lấy thứ trong hộp bày trên mặt đất.

Ông lão đã có chuẩn bị từ trước, trong hộp toàn là thuốc, màu sắc đủ loại.

Đại Tư Mệnh đưa một viên đan dược màu tím vào trong miệng Thời Ảnh, lấy nước để y uống vào, lại đổ ra hai viên thuốc màu vàng, bóp nát trong lòng bàn tay, thoa lên mấy chỗ đại huyệt của y, tay thao tác rất nhanh. Cuối cùng ông giơ tay lên, nhanh chóng ngăn khí hải của y lại, củng cố nguyên thần y.

Đợi khi tất cả đều xử lý xong, lão nhân mới quay đầu lại nhìn nàng một cái, lạnh lùng: “Tại sao ngươi còn chưa đi?”.

Chu Nhan nhìn ông lão cứu sư phụ mình, ngực dần dần trấn định lại, yên tâm hơn phân nửa. Im lặng chốc lát, cuối cùng nàng nhịn không được, thấy không cam lòng, giậm chân một cái, thất thanh: “Vì sao lại đuổi ta đi? Ta thật sự sẽ hại chết sư phụ sao? Có phải… có phải là ông nghĩ sai rồi không?”.

Nghe nàng nói như vậy, Đại Tư Mệnh thoáng ngạc nhiên nhìn nàng một cái, trên mặt hiện rõ một nụ cười nhạt: “Thế nào, chuyện đến nước này, nhìn thấy Thời Ảnh sống lại, ngươi đã đổi ý rồi sao? Có tin ta khiến ngươi không xuống nổi núi Mộng Hoa này không?”.

“Ta đây không sợ ông đâu!”. Cảm thấy sát khí từ đối phương, Chu Nhan lại không sợ hãi chút nào: “Ông cũng không giết được ta, sư phụ nói rồi, Tinh Hồn Huyết Thệ đã liên kết số mệnh chúng ta lại, nếu như ông giết ta, sư phụ cũng sẽ chết!”.

“Ồ… tính toán cũng nhanh đấy”. Đại Tư Mệnh như thể bị nàng nhanh mồm nhanh miệng chặn họng nói không ra lời, quan sát nàng chốc lát, mới nói: “Ngươi không muốn rời khỏi nó, vì sao? Luyến tiếc à?”.

Chu Nhan thoáng cái dừng miệng, lúng túng nói không ra lời.

Nàng biết bản thân mình không chấp nhận kết quả như vậy, không muốn trời nam đất bắc mãi không gặp lại, nhưng vẫn chưa từng nghĩ thử nghĩ xem chuyện này rốt cuộc là vì sao?

“Ôi… ta biết mà, thật ra ngươi thích nó”. Đại Tư Mệnh nhìn lại nàng, lạnh lùng nói: “Lúc gặp ngươi ở Tinh Hải Vân Đình thì ta đã biết rồi”.

“Không… không phải”. Nàng phủ nhận theo bản năng: “Người là sư phụ của ta mà…”.

“Nguyên lực lớn nhất của Tinh Hồn Huyết Thệ chính là tình yêu trong tim. Không ai bằng lòng đánh đổi sinh mệnh để cứu về một người mình không yêu cả. Cho nên, khi ngươi đưa ra quyết định kia, tất cả đều đã sáng tỏ. Không cần chống chế!”.

“…”. Nàng nói không ra lời, liếc mắt một cái nhìn Thời Ảnh xa xa, chỉ cảm thấy tim đập như trống chầu.

“Đáng tiếc, Thời Ảnh còn không biết điều này đúng không? Nó từ nhỏ đã xuất chúng, mọi việc thông suốt, duy chỉ có chuyện tư tình nhi nữ, lại không bằng người thường”. Đại Tư Mệnh thở dài, cũng quay đầu nhìn thoáng qua Thời Ảnh đang vô tri vô giác hôn mê trong kết giới, bỗng nhiên nói: “Cũng may mà như vậy, nếu không sẽ phiền toái vô cùng”.

Chu Nhan đứng ở nơi đó, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, bỗng nhiên lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn Đại Tư Mệnh: “Đúng vậy, ta không muốn phải rời xa sư phụ! Ông có bản lĩnh như vậy, có cách gì có thể hóa giải tất cả chuyện này không, để ta không phải trở thành tai tinh của người?”.

Đại Tư Mệnh dừng giây lát, sắc mặt trầm xuống, chợt xẹt qua vẻ tức giận cùng sát khí: “Ta đã biết kiểu gì con nhóc ngươi cũng sẽ trở mặt mà…”.

Lão lấy một thứ khác trong ngực ra, để đến trước mặt Chu Nhan: “Cho nên, ta đã lấy được ý chỉ này từ chỗ Đế quân rồi!”.

Trong chớp mắt này, thiếu nữ bỗng nhiên cứng đờ, mở to hai mắt không dám tin.

“Xích vương tộc cô phụ thiên ân, tà đạo làm bậy. Trăm năm qua cấu kết với Phục Quốc Quân, mưu đồ phản quốc, tội ác chất chồng. Nay ban cho phu phụ Xích vương hình phạt ngũ mã phanh thây, ngoài ra giết sạch cả nhà!”.

“Ông…”. Chu Nhan nhìn đạo thánh chỉ hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn Đại Tư Mệnh, giống như nhìn một tên ác quỷ, tức giận hét to: “Ông lại dám… lại dám bảo Đế quân hạ loại ý chỉ này? Khốn nạn!”.

Nàng bỗng nhiên đưa tay ra, muốn xé bỏ đạo ý chỉ kia, nhưng mà Đại Tư Mệnh đã phất ống tay áo, lập tức thu vật kia về, thần sắc uy nghiêm: “Đây đâu có phải là vu oan giá họa gì? Chỉ Uyên – tên thủ lĩnh Phục Quốc Quân kia – đã ở lại nhiều năm trong Xích vương phủ, có phải sự thật hay không? Nhiều đời Xích tộc bao che phản tặc, có phải sự thật hay không? Lần phản loạn này ngươi còn tự mình ra tay, đối địch với thiên quân! Chỉ dựa vào những chuyện này, hạ chỉ diệt cả nhà ngươi cũng không tính là oan uổng!”.

“…” Chu Nhan thoáng cái nói không ra lời, chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy.

“Đạo ý chỉ này kể cả cho Thời Ảnh tự xem thì cũng không thể nói gì hơn!”. Đại Tư Mệnh bình thản: “Nó cả đời phân rõ phải trái, công bằng không thiên vị, sự thực bày ra trước mắt, cho dù trong lòng nó có không nỡ, cũng sẽ tuyệt đối không giúp ngươi giải vây. Chắc ngươi cũng không muốn đẩy nó vào tình thế tiến thoái lưỡng nan này, có phải không?”.

“…” Chu Nhan biết điều ông ta nói là sự thật, cõi lòng từ từ trĩu xuống.

Đúng vậy, bởi vì chuyện che chở cho Giao nhân chính là điểm uy hiếp lớn nhất đối với Xích tộc bọn họ, hơn nữa hành vi phạm tội của nàng không thể chối cãi, lúc này bị lão nhân kia chất vấn, thật sự không thể chống chế được.

Thấy sắc mặt nàng từ phẫn nộ chuyển dần sang buồn bã, sự mỉa mai trong mắt Đại Tư Mệnh càng dâng cao. Chung quy cũng chỉ là một cô bé tuổi còn nhỏ tuổi, quen sống trong nhung lụa, chưa từng thấy qua minh tranh ám đấu bên ngoài, bị ông nói cho một chập bèn cứ thế rút lui ư?

“Ý chỉ này mà đưa ra, phụ vương mẫu phi ngươi, thậm chí toàn bộ người thân thích khác của ngươi sẽ bị giết sạch”. Đại Tư Mệnh lạnh lùng nói từng chữ một: “Đừng tưởng rằng ta chỉ dọa ngươi chút mà thôi, đợi đến ngày ngươi nhìn thấy từng người của phủ Xích vương bị treo lên tường Thiên Cực Phong thành, sẽ biết ta không hề chém gió!”.

Chu Nhan cắn môi, nói không ra lời.

Đại Tư Mệnh cười lạnh một tiếng: “Bây giờ ngươi đã đổi ý chưa? Ngươi có dám dùng tính mệnh của cả gia tộc mình đổi lấy chút si tâm vọng tưởng của riêng mình không?”.

Sắc mặt Chu Nhan tái nhợt, chút khẩu khí trong lòng cũng chậm rãi tan ra, cụt hứng cúi đầu xuống.

“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng: Để lại Ngọc Cốt, quay lại phủ Xích vương, mãi mãi không gặp lại Thời Ảnh nữa. Những chuyện lúc trước coi như xóa bỏ”. Giọng nói Đại Tư Mệnh lạnh lùng: “Cha mẹ ngươi rất yêu ngươi, ta tin rằng ngươi cũng không muốn vì chút tư tâm bé mọn của mình mà liên lụy đến tính mạng của họ, phải không?”.

“…” Chu Nhan suy đi tính lại, ánh mắt dần dần u ám. Mãi hồi lâu, nàng rốt cuộc nói không ra lời thở dài một hơi, chậm chạp giơ tay lên, lấy Ngọc Cốt trên đầu ra, đặt đến trước mặt Đại Tư Mệnh.

“Cầm… cầm đi”. Nàng khàn giọng, khóe mắt ngấn lệ.

“Đây không phải ước hẹn của chúng ta”. Nhưng mà Đại Tư Mệnh nhìn nàng, lại không hề đưa tay ra nhận Ngọc Cốt: “Ta muốn ngươi tự tay trả lại cho nó, chính miệng nói cho nó biết!”.

Chu Nhan run lên một cái: “Nói… nói cái gì chứ?”.

“Ngươi biết mà”. Đại Tư Mệnh lạnh lùng: “Ta đã từng dặn dò ngươi ở thần miếu Bạch Tháp rồi đấy thôi”.

Lão không để ý đến sắc mặt xám ngoét của Chu Nhan, nhíu mày: “Được rồi, bây giờ ta cần phải chữa thương cho Thời Ảnh đã, khoảng chừng cần ba canh giờ, trong khoảng thời gian này không thể có chuyện gì xen ngang. Ngươi ở bên cạnh hộ pháp thay ta, tiện thể suy nghĩ cho kỹ, xem sẽ nói thế nào với nó đi”.

“Ông…”. Chu Nhan tức giận vô cùng, giậm chân một cái, cố kìm nén nỗi xúc động muốn cầm Ngọc Cốt lên đâm cho lão già mất nết này một cái.