Chú Nhỏ Không Có Lông Chân

Chương 10



34.

Tôi không lo lắng chuyện Diệp Thừa có được hay không.

Điều tôi lo lắng là hôn ước mà bố tôi đã định ra phải làm sao?

Hay là nói cho chú biết nhỉ?

Như một con giun trong bụng tôi, Diệp Thừa bỗng nhiên lên tiếng xóa tan nỗi lo của tôi:

“Tiểu Bạch, chỗ bố em anh sẽ giải quyết càng sớm càng càng tốt.”

Tôi lo lắng hỏi: “Có phiền lắm không?”

Diệp Thừa hôn lên trán tôi, giọng nói bịn rịn: “Dù sao ông ấy để em đính hôn với nhà họ Hằng là vì tiền, cùng lắm thì anh đưa hết tiền cho ông ấy.”

Thế sau này em sẽ nuôi anh.

Nghe được lời cam kết chắc như đinh đóng cột của tôi, Diệp Thừa cười đặc biệt vui vẻ, ôm tôi chặt hơn: “Được.”

“Chú ơi, ngày mai chú vẫn ở đây chứ?”

Điều này thật không thực tế.

Tôi rất sợ đó chỉ là giấc mộng hoàng lương do chính mình tạo ra.

“Ngủ đi.” Anh tựa hồ không nghe thấy.

Diệp Thành đưa tay cù tôi, dọa tôi: “Nếu Tiểu Bạch hỏi lại, chú sẽ thật sự muốn làm gì em đấy.”

Tôi im lặng ngay tắp lự.

Dây thần kinh căng thẳng mấy ngày qua dần dần thả lỏng, chẳng mấy chốc tôi chìm vào giấc nồng.

Trong cơn mơ, tôi dường như nghe tiếng Diệp Thừa bực bội cười một tiếng, sau đó tự mình nói điều gì đó: “Tiểu Bạch nhà mình chọc ghẹo người ta xong là bỏ trốn, không chịu trách nhiệm. Hôm em chủ động trao chú nụ hôn, chú phải ở trong phòng tắm suốt cả tiếng đồng hồ mới bình tĩnh hạ nhiệt, còn em thì ngủ ngon lành. Hôm nay cũng thế, ôm người đẹp trong tay dù sao cũng tốt hơn thả con dê trước một con sói ác, nếu không phải sợ dọa em thì sao chú có thể ăn chay được chứ, thôi, sớm muộn gì cũng là em, chỉ cần em không phải của người khác là được rồi.”

35

Sáng hôm sau, tôi thức dậy trước.

Nhìn bên ngoài mặt trời đã lên cao, tôi đẩy Diệp Thừa:

“Chú, chú, dậy đi.”

Diệp Thừa lim dim mở một mắt, liếc nhìn tôi rồi vươn cánh tay dài ra.

Tôi không kịp phòng bị, nằm trên ngực anh, giọng điệu lười biếng như mèo:

“Ngủ thêm một chút.”

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, sau một đêm ổn định, cuối cùng tôi cũng có cảm giác chân thực.

Người đàn ông tôi đã yêu từ thuở chớm biết yêu.

Anh ấy thật sự thuộc về tôi.

“Chú không đi làm à?”

Diệp Thừa nhìn vào mắt tôi, vô cùng tiếc nuối thở dài: “Làm sao đây, có bạn gái rồi nên chẳng muốn đi làm nữa.”

Anh xoa đầu tôi nói: “Hay là thế này, anh giao hết việc kinh doanh cho anh cả, dù sao anh ấy cũng F.A.”

Tôi thấy anh buồn cười đến mức cuối cùng chỉ có thể dỗ dành anh như một đứa trẻ: “Hôm nay anh đi một mình, ngày mai em không có lớp, em đi cùng anh đi làm nhé?”

Diệp Thừa đành đồng ý một cách tủi thân.

36.

Tốc độ làm việc của Diệp Thừa cực kỳ nhanh.

Đêm đó tôi nhận được tin nhắn từ Hằng Tức.

Sau khi xin lỗi anh ấy, cuối cùng tôi cũng trút bỏ được lo lắng.

Ngày hôm sau, tôi đến công ty của Diệp Thừa như đã thỏa thuận.

Trợ lý thấy tôi bèn chào hỏi: “Tiểu Bạch đến rồi à, trong phòng trà có nước trái cây mới vắt cháu có uống không?”

Tôi đang cười vừa định nói thì Diệp Thừa đột nhiên nhìn sang.

Trợ lý nhỏ bối rối.

Diệp Thừa ngồi ở trên ghế, hai tay hơi cong, ánh mắt sâu thẳm:

“Lần sau vào gọi là bà chủ nhé.”

Ah?

Trợ lý bối rối.

Thất thố đứng tại chỗ, cằm gần rơi xuống đất.

“Hả? Ý gì thế?” Anh ấy dùng ánh mắt hỏi tôi, sau đó giống như được đả thông tư tưởng, ngón tay run rẩy chỉ tôi, rõ ràng vô cùng khiếp sợ, “Không, không lẽ?”

Thấy tôi gật đầu.

Trợ lý nhỏ rất mất hình tượng gào lên một tiếng.

Hồi lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

Diệp Thừa lạnh lùng tiếp tục bóc lột: “Nếu trước khi tan làm, chuyện này còn có người trong công ty biết thì tiền thưởng tháng này của cậu sẽ mua kẹo ngọt cho Tiểu Bạch nhà tôi.”

Đúng là tư bản độc ác.

Tôi giành 1 giây đau lòng cho trợ lý nhỏ.

37.

Không thể không nói trợ lý làm việc rất hiệu quả.

Lần này, bất cứ khi nào tôi bước ra ngoài, tôi đều bị tiếng “Chào bà chủ” dọa sợ.

Tôi: Đúng là phải quỳ gối cảm ơn chú!

Sau khi chính thức hẹn hò với Diệp Thừa.

Tôi bắt đầu học nấu ăn.

Vì chưa từng học nên đã hỏng rất nhiều lần.

Bình thường tôi phải vật lộn hồi lâu mới miễn cưỡng nấu ra một món ăn được.

Hầu như ngày nào Diệp Thừa cũng tan làm đúng giờ về ăn tối với tôi.

Bất kể là món gì.

Anh ấy cũng khen không dứt miệng.

Sau đó ăn hết chúng.

Không biết là do lời khen của anh ấy khiến tôi tự tin hay là do thiên phú của mình, về sau tôi có thể nấu xấp xỉ 8 phần so với sách nấu ăn.

Bởi vì mỗi tối tôi đều đợi anh về ăn cơm, lại sợ Diệp Thừa đưa đón tôi qua lại phiền phức nên đành dọn đến chỗ của Diệp Thừa.

Dù sống cùng nhau nhưng chúng tôi vẫn chưa phá vỡ tuyến phòng thủ cuối cùng.

Chỉ là ngày nào cũng bị Diệp Thừa hôn thành cái miệng heo.

Tôi sắp khai giảng.

Diệp Thừa đột nhiên đề nghị đưa tôi đi ngắm bình minh.

Hai chúng tôi nhân lúc ánh trăng sắp khuất bóng lái xe đến đỉnh núi gần đó.

Thể lực của tôi không tốt, mới leo được nửa đường đã hết sức.

Nhìn thấy vậy, Diệp Thừa ngồi xổm xuống, bảo tôi leo lên lưng anh ấy.

“Tiểu Bạch nhà chúng ta phải rèn luyện sức khỏe, vì bản thân cũng vì chú.”

Giọng điệu xảo trá khiến tôi không kìm được nhéo tai anh ấy.