Chú Nhỏ Không Có Lông Chân

Chương 4



13.

Diệp Thừa rất bận, sau khi tôi giải thích mục đích của mình với lễ tân, cô ấy bảo tôi ngồi ở sảnh chờ.

Lúc này trời đã tối.

Lúc mơ màng tỉnh lại, đập vào mắt tôi là ánh mắt mệt mỏi của Diệp Thừa.

Chú ấy hơi ngồi xổm xuống trước mặt tôi, trong giọng nói lộ rõ sự đùa cợt: “Cháu đến lúc nào?”

Tôi đưa thứ mình đang cầm trong tay cho chú ấy, lập lờ nói mới đến không lâu.

Diệp Thừa có vẻ rất vui vì món đồ tôi tặng.

Sau khi biết được tôi đã tự tay làm chiếc vòng, lông mày của chú ấy càng trở nên giãn ra.

Trò chuyện một lúc, tôi liếc nhìn bầu trời tối đen, trịnh trọng cảm ơn rồi chào tạm biệt chú.

Diệp Thừa cười lớn, túm lấy cổ áo không cho tôi cử động, quay người lại bảo trợ lý bên cạnh yêu cầu lễ tân nhớ mặt tôi, lần sau đến không cần thông báo nữa, để cho tôi đi thẳng thang máy cá nhân lên tìm chú ấy.

Chú ấy là một người đàn ông tốt.

Tôi rất xúc động.

Khi Diệp Thừa quay lại và nhìn thấy vẻ mặt đầy nước mắt của tôi, chú ấy dở khóc dở cười:

“Nhóc con, sao cháu sợ hãi thế kia?”

Tôi…

Diệp Thừa nhét tôi vào ghế phụ lái, lấy cho tôi một cái kẹo dẻo vị xoài: “Chờ lâu thế chắc đói bụng lắm.”

Tôi cầm lấy viên kẹo, trong lòng cùng ngọt ngào.

Khi chờ đèn xanh đèn đỏ, Diệp Thừa đột nhiên sán lại.

Hơi thở của tôi cứng đờ, não tôi ngừng hoạt động, viên kẹo trên tay rơi xuống đất.

Hương gỗ nhàn nhạt trên người anh ngập tràn chóp mũi tôi.

Khuôn mặt phóng đại trước mắt cùng với mùi hương vấn vương quanh quẩn đã dần xâm chiếm lý trí của tôi.

Tôi căng thẳng đến mức nặn ra hai cái cằm.

Diệp Thừa nhìn bàn tay hơi hé mở của tôi: “Sao Tiểu Bạch lại vứt kẹo đi?”

Hóa ra người ta muốn giúp tôi điều chỉnh độ cao của ghế để tôi thoải mái hơn.

Sau khi tỉnh táo lại, tôi cuống cuồng muốn nhặt viên kẹo lên.

Kết quả là một tiếng “rầm” vang lên, trán tôi va vào trán Diệp Thừa.

Chúng tôi cùng đụng.

Đụng mạnh đến nỗi tôi hét lên đau đớn.

Thấy tôi nhe răng trợn mắt, Diệp Thừa vội vàng dừng xe bên đường, cẩn thận kiểm tra đầu tôi:

“Đụng đau à?”

Lỗi của tôi.

Chú ấy lấy tay xoa giúp tôi, khẽ thổi phù.

Trong gang tấc.

Tim tôi như muốn bật ra khỏi cơ thể.

14.

Sau khi ăn cơm xong.

Diệp Thừa chở tôi về nhà họ Bạch.

Tôi đứng trên tầng nhìn đèn phía sau xe chú.

Trong lòng chua xót khó tả.

Giống như phụ huynh đang cố gắng kéo đứa con khỏi món đồ chơi yêu thích trong cửa hàng đồ chơi.

Cảm giác muốn có được nhưng chẳng thể làm gì, không có cách nào vứt bỏ tình cảm đang bộc phát mãnh liệt.

Không giống với những người đàn ông khác.

Không biết từ lúc nào, Diệp Thừa đã như cái cây ghim trong lòng tôi.

Mối quan hệ của chúng tôi cũng không thân thiết lắm, mới quen nhau được mấy tháng nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với những người ngày đêm chung đụng.

Vận may của tôi luôn rất tệ.

Tuy nhiên, từ khi gặp được chú, có sự chăm sóc của chú, tôi luôn cảm thấy mình vô cùng may mắn.

Tôi bắt đầu có một giấc mơ lặp đi lặp lại.

Nhân vật chính trong giấc mơ luôn là chú ấy.

Chỉ có điều những người như tôi, sống trong khe núi bùn lầy, không dám nghĩ xa hơn.

Khi tôi vào cấp ba, Diệp Thừa còn tổ chức ăn mừng cho tôi một trận.

Chú ấy đã đặt một chiếc bánh đặc biệt lớn nhưng đến lúc phải ước, tôi lại không có ý định nhắm mắt lại.

Diệp Thừa hỏi tôi tại sao tôi không ước.

Chú ấy nói dù nguyện vọng của tôi là gì cũng sẽ thỏa mãn tôi được.

Dưới ánh nến mờ ảo, tôi hơi nheo mắt.

Tôi dùng hết can đảm nhìn anh và thận trọng nói: “Chú ơi, cháu có thể giữ lại ước nguyện này không?”

15.

Diệp Thừa do dự chớp mắt, sau đó cười to, nói tôi rất thú vị, vui vẻ đồng ý.

Ba năm tiếp theo, cứ mỗi khi rảnh rỗi chú ấy sẽ dẫn tôi đi cải thiện bữa ăn.

Cấp 3 tôi chọn trường nội trú.

Không còn sống trong gia đình họ Bạch nữa.

Trường học rất nghiêm ngặt, vì muốn gặp chú không biết tôi đã tìm biết bao lý do sứt sẹo.

Trường được nghỉ hai ngày mỗi tháng và các bạn cùng lớp không khỏi trêu chọc đôi câu khi thấy chú ấy thường xuyên đến đón tôi.

“Chú đối xử với cậu rất săn sóc, Thanh Nha thật may mắn!”

“Chú vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai như vậy, làm anh trai cũng được!”

Khi tôi nghe những lời này, tôi vô cùng kinh hãi, sợ rằng chú ấy sẽ nghe thấy.

Không phải là tôi chưa hỏi Diệp Thừa tại sao chú ấy lại nhiệt tình với một người không cùng huyết thống như vậy.

Lúc đó Diệp Thừa lột một con tôm đặt vào bát tôi, sau đó thong thả lau tay, biểu cảm cà lơ phất phơ: “Niềm vui nuôi dưỡng.”

Tôi kinh ngạc

“Con ếch*, cháu từng nuôi chưa? Chơi vui lắm. Nhìn một con ếch nhỏ như vậy lớn lên… mang lại cảm giác thành tựu.”

*Đồng âm với Thanh Nha.

Sau khi hiểu chú ấy đang trêu tôi, tôi có đi có lại lấy cho chú ấy một đống rau mùi.

Diệp Thừa giả vờ tức giận mắng tôi: “Đồ vô tâm.”

Tôi giận chú, nhưng không kiềm chế được sự ích kỷ của mình và cố lừa chú ấy nói: “Chú không lấy vợ và để cô ấy sinh cho chú một đứa con gái đi.”

“Chú phải kiếm tiền nên không có thời gian yêu đương.”

“Đó là vì chú đã già nên không ai cần nữa.”

Tôi cố gắng kìm nén khóe miệng nhếch lên và trêu đùa chú ấy.