Chú Nhỏ Không Có Lông Chân

Chương 8



28.

“Đương nhiên chú nhớ, cháu lên lầu thay quần áo trước đi."

Tôi bướng bỉnh kéo chú ấy lại không cho chú di chuyển:

“Không, chú… đã quá muộn rồi.”

Nhìn thấy thái độ cứng rắn của tôi, Diệp Thừa đành phải nghe theo tôi.

Chú ấy lau nước mưa trên mặt tôi, còn tôi nghiến răng làm một việc cực kỳ điên rồ.

Chủ động hôn Diệp Thừa.

Tôi nhào vào rất mạnh, rất nhanh chú ấy không kịp phản ứng.

Đôi môi của Diệp Thừa nhìn qua mềm mại dễ hôn, tôi vốn chỉ muốn chạm thôi, nhưng khi thực sự hôn, tôi lại có cảm giác như bị trúng độc.

Tôi không muốn dừng lại và cũng không thể dừng lại.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có sức lực mạnh mẽ đến vậy.

Diệp Thừa bị tôi đẩy xuống đất, tôi đè lên người chú ấy, tiếp tục hôn sâu hơn.

“Tiểu Bạch!”

Diệp Thừa kéo mạnh vai tôi và quay đầu tôi đi, hơi thở nặng nề mà khó khăn.

Nghe giọng nói xen lẫn vẻ tức giân của chú ấy tôi cảm giác như mình vừa tỉnh mộng.

“Chú, Tiểu Bạch sai rồi, đừng trách Tiểu Bạch được không?”

Vì nụ hôn này mà môi chú ấy chuyển sang màu đỏ son rực rỡ.

Tôi muốn xoa dịu cái cau mày của chú ấy, nhưng vì trong mắt đã tích rất nhiều hơi nước nên tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt chú.

Sợ chú ấy sẽ vì thế mà không muốn thấy tôi nữa.

Tôi khóc đến tắt thở, lý trí tan thành mây khói, những cảm xúc bị đè nén trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng bộc phát: “Tiểu Bạch thích chú, rất thích chú.”

Lời tỏ tình trần trụi và đột ngột.

Diệp Thừa nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Tôi không hy vọng rằng chú ấy sẽ thích tôi, và tôi rất hối hận về hành vi của mình vừa rồi.

Tuy nhiên, tôi không có lựa chọn nào khác.

Những chiếc cúc áo trên người tôi lần lượt được cởi ra, chờ đến khi Diệp Thừa nhận ra tôi muốn làm gì.

Bờ vai tròn trắng nõn mượt mà đã lộ ra.

Chú ấy thực sự tức giận và không nói một lời bế tôi lên rồi ném tôi vào phòng ngủ.

Tôi nhìn biểu cảm lạnh lùng của chú ấy, quỳ trên giường, trong lòng như bị dao đâm:

“Chú ơi, ước muốn của cháu là…”

Tôi bước tới trước mặt Diệp Từ, cởi váy ra nhìn chú ấy với ánh mắt nóng bỏng.

29.

Điều tôi muốn không cần nói cũng biết.

Diệp Thừa nhắm mắt lại không nhìn tôi, mò mẫm đắp chăn cho tôi:

“Chú xem như hôm nay không có chuyện gì xảy ra, cháu mau đi tắm nước nóng đi. Trong hộp y tế có thuốc trị bỏng, cháu tự thoa đi.”

“Nếu không có gì quan trọng thì đừng vào phòng ngủ của chú.”

Không ở lại lâu, Diệp Thừa rời đi luôn.

Quả nhiên chú ấy không thích tôi, dù tôi không đòi hỏi gì thì chú ấy cũng không cần tôi.

Tôi yếu ớt ngồi trên đất.

Nghĩ tới ngày xưa chưa gặp Diệp Thừa.

Xem ra lúc này tôi sẽ lại trở thành người khác.

Ngày hôm sau tôi cố tình ngủ tới trưa mới tỉnh.

Khi tôi đi uống nước, tôi phát hiện trong bếp có đồ ăn, Diệp Thừa để lại một tờ giấy bảo tôi hâm nóng.

Ngoài ra còn có một bộ quần áo trên ghế sofa.

Nhìn chiếc váy được lựa chọn đặc biệt theo phong cách mình yêu thích, tôi chợt nhận ra cách hành xử ngày hôm qua của mình thật ích kỷ biết bao.

Có lẽ không nên ỷ vào sự nuông chiều của chú ấy mà không kiêng nể gì quấy rối.

Hoặc ép chú ấy làm việc mình không thích.

Nghĩ tới đây tôi không nhịn được bắt xe đi tìm chú ấy.

Không ngờ, tôi đã đến trước cửa công ty.

Nhưng nhìn vào trong sảnh, một người luôn không có phụ nữ bên cạnh như chú ấy lại được một người phụ nữ yểu điệu khoác tay.

Cử chỉ của người phụ nữ thân thiết, nụ cười xán lạn.

Dường như tình cảm với Diệp Thừa rất tốt.

Có thể công khai xuất hiện trước mắt mọi người thế này.

Chắc chắn đã được công nhận rồi.

Nhớ tới tối hôm qua.

Tôi đứng đó ngơ ngác, như một chú hề đang cố gắng làm hài lòng người khác.

Diệp Thành vô tình ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy.

Khi ánh mắt chạm nhau, tôi bỏ chạy.

30.

Diệp Thừa gọi cho tôi rất nhiều.

Tôi không dám bắt máy.

Sợ chú ấy đến phòng trọ tìm tôi, tôi chuyển về nhà họ Bạch.

Tự nhốt mình trong phòng hai ngày.

Cuối cùng ngay cả cô bảo mẫu cũng không nhịn được gõ cửa tôi:

“Tiểu Bạch, ra ngoài hít thở không khí đi. Con cứ thế này sẽ ngột ngạt lắm, cô nhìn con như thế này cũng đau lòng lắm.”

Tôi cũng không tự sa ngã, chỉ đơn giản đang suy ngẫm về đời người.

Tôi mở cửa và nói với cô rằng tôi muốn tài xế đưa tôi đến trung tâm thương mại.

Tôi đã mua cho mình vài bộ quần áo.

Lại đến tiệm làm tóc để tạo kiểu.

Bố tuy không thích tôi nhưng chưa bao giờ đối xử tệ với tôi, tiền trong thẻ có thể tiêu bao nhiêu tùy thích.

Tôi nhìn khuôn mặt trẻ con của mình trong gương và thở dài bất lực.

Muốn từ bỏ quá khứ, đón chào tương lai với hình ảnh mới.

Không ngờ đã bị hiện thực đánh hiện nguyên hình.

Theo như nguyên văn lời của chuyên gia trang điểm: “Rõ ràng trông như cái bánh nhỏ mềm mại, nhất định cứ lăn lộn trong đống tro tàn, nghe lời chị, cứ yên bình tỏa ra hương sữa không tốt sao?”

Cho nên khi tôi đồng ý đến khu vui chơi, tôi không khỏi cảm khái: “Tôi cảm thấy có lỗi.”

Anh ta hẹn tôi nhưng địa điểm do tôi chọn.

Khi còn bé tôi đã muốn đi rất nhiều lần, không ngờ đến khi trưởng thành mới đi.

Đến khu vui chơi tôi cố gắng giữ khoảng cách với Hằng Tức.

Tức giận vì bị ép hôn không có chỗ xả, tôi trút hết lên người anh ta,

Tôi cố tình làm khó anh ta, lúc muốn ăn cái này, lúc lại muốn chơi trò kia, đợi sau khi anh ta xếp hàng xong tôi bèn lạnh lùng bỏ mặc rồi rời đi.

Hằng Tức dịu dàng như bề ngoài vậy, tôi vô lễ thế nhưng anh ta không hề tức giận, nhận hết trách nhiệm lên người mình, nói mình xếp hàng chậm khiến tôi chờ lâu, anh rất có lỗi.

Có lẽ là vì anh ta hơn tôi mấy tuổi.

Hằng Tức mang lại cho tôi cảm giác như một người anh trai đang chăm sóc cho em gái mình.

Lịch sự mà nhã nhặn.

Bằng cách này, người cảm thấy tội lỗi sẽ trở thành tôi.

Quay đi quay lại mấy lần, tôi quyết định không trêu chọc anh nữa, dù thế nào đi nữa, Hằng Tức cũng không có gì sai.

Khi tôi đang chuẩn bị nghiêm túc chơi mấy trò với anh ta.

Mắt liếc thấy một bóng dáng quen thuộc.

Mặc dù cảm thấy không có khả năng nhưng vì để nghiệm chứng suy đoán trong lòng, tôi để cho nhân viên dẫn tôi xuống, đi vòng từ phía sau.

Thân hình cao lớn và mùi hương gỗ đặc trưng trên người, không phải Diệp Thừa thì là ai?

“Chú nhỏ, chú đang làm gì thế?” Tôi bất chợt lên tiếng.

Nhớ tới mấy chuyện ngày trước, trên mặt tôi có chút mất tự nhiên.

Diệp Thừa sợ đến mức suýt đánh rơi điện thoại trong tay xuống đất.

Chú ấy lúng túng ho khan một tiếng, bốc phét mà không biết ngượng: “Chú bàn công việc.”

“Ở đây?” Thật không thể tin được.

“Không được sao?” Diệp Thừa cúi đầu nhìn tôi, màu xám đen trong mắt cực kỳ rõ ràng, “Chú đi mua khu vui chơi.”