Chú Ơi, Kết Hôn Nào!

Chương 19: Nghiêm túc hơn bao giờ hết



Kể từ khi Liêu Thuần Nguyên biết chuyện Hoắc Ninh Tuyết và Hứa Dịch đang hẹn hò thì bà ấy siêng năng thăm hỏi hơn hẳn, ngày nào cũng bảo Chung Thiên Hà đến đưa thức ăn do "chính tay mẹ nấu" cho Hứa Dịch, còn bảo anh phải ăn cùng với cô. Bây giờ cho dù Hoắc Ninh Tuyết dùng đầu gối nghĩ cũng biết mục đích của bà ta là gì.

Trong khi đang ăn trưa ở phòng làm việc của anh thì cô chỉ cười nhạt, riêng Hứa Dịch thì lại nhìn cô, nói:

- Tại sao lại em nhận, cứ ném đi là được rồi.

- Hứa Dịch à, chú là giáo viên đó, chú không thấy vứt thức ăn đi là tội lỗi lắm à? Hơn nữa thì cho dù mẹ của chú có lấy lòng em đến mấy thì cũng vô dụng, chuyện hợp tác giữa Hoắc thị hay Vương thị em cũng đâu nói được gì. Đằng này chúng ta còn được ăn ngon, dại gì mà bỏ qua chứ.

Nói xong thì Hoắc Ninh Tuyết còn nháy mắt với anh một cái đầy lém lỉnh, hiển nhiên thì Hứa Dịch cũng chỉ biết lắc đầu thôi chứ biết sao giờ, muốn lợi dụng Hoắc Ninh Tuyết thì người nhà họ Chung vẫn còn non lắm, nói sao đi nữa thì Hoắc Ninh Tuyết cũng là con gái của Vương Ngữ Ninh và Hoắc Dạ đó, muốn lợi dụng được cô thì cũng sứt đầu mẻ trán chứ chả chơi.

- Phải rồi, dạo này em nghe nói Nguyệt Y ở trường không có bạn, sao vậy? Con bé không thích học ở trường đó hay sao?

Hứa Dịch lắc đầu, thật ra anh cũng chẳng biết tại sao Nguyệt Y lại không có bạn nữa, vốn dĩ con gái của anh không phải đứa xấu tính, chỉ là có hơi nhát người lạ một chút, nếu như có ai đó chủ động trước thì chắc chắn con bé sẽ mở lòng, đằng này thì Nguyệt Y cũng đã đi học được hai ngày rồi, nhưng vẫn không có nổi một người bạn, chuyện đó đúng là khá kì quái.

Nghĩ đến đây thì Hoắc Ninh Tuyết liền nói:

- Chiều nay em sẽ đón Y Y nha, hôm nay em về sớm, sẵn tiện em đưa con bé đi mua một ít đồ cá nhân nữa.

Hứa Dịch cũng gật đầu, dù sao thì chiều nay Y Y cũng tan học sớm, còn anh thì có tiết rất muộn, nếu chạy đi chạy lại thì sẽ trễ mất, để Nguyệt Y một mình thì anh không yên tâm. Nếu như có Hoắc Ninh Tuyết thì anh yên tâm hơn rồi, bỗng chốc cái suy nghĩ yên tâm đó lại làm anh giật mình, từ khi nào mà không chỉ Nguyệt Y, ngay cả anh cũng bắt đầu ỷ lại vào cô rồi chứ?

Cô gái này tuy còn nhỏ tuổi, nhưng suy nghĩ thật sự rất chững chạc.

Ánh mắt của anh là một ánh nhìn đơn thuần, nó chỉ là có chút tình cảm thôi. Nhưng Hoắc Ninh Tuyết lại liếc ngang liếc dọc một chút, sau đó nhỏ giọng nói:

- Chú à, muốn gì thì đợi tối nay về nhà em thưởng cho chú, đừng bày ra vẻ mặt háo sắc đó chứ.

Hứa Dịch đưa tay gõ vào đầu cô một cái, sau đó nói:

- Hoắc Ninh Tuyết, nếu em còn nói linh tinh thì...

- Thì làm sao? Thì chú sẽ phạt em à? Phạt em cái gì? Phạt em... Ngồi trên người chú sao?

Anh thật sự hết nói nổi cô gái này rồi, anh đưa tay bóp lấy gương mặt của cô, sau đó nói:

- Phạt em ngủ một mình.

Hoắc Ninh Tuyết nghe đến đây liền bí xị, sau đó liền bước đến chỗ của anh, trực tiếp leo lên người anh, ôm lấy cổ của anh, hôn một cái lên môi anh, nhỏ giọng nói:

- Chú nỡ lòng nào để cô vợ trẻ đẹp như em ngủ một mình chứ? Đúng không?

- Hoắc Ninh Tuyết, em đừng có làm mấy chuyện kì lạ như vậy ở đây, lỡ bị bắt gặp là chết cả hai đấy.

- Ai dám động đến em chứ? Chú yên tâm, em bảo kê chú.

Nói xong thì Hoắc Ninh Tuyết còn hôn lấy môi anh nữa chứ, cô thật sự không biết sợ là gì mà. Vốn dĩ anh cứ nghĩ đây chỉ đơn thuần là một nụ hôn ngắn, nhưng tới khi cái chiếc lưỡi nóng bỏng của cô chạm đến lưỡi anh thì anh bắt đầu thấy sai sai rồi, bỗng chốc nụ hôn đơn thuần lại biến thành dây dưa không dứt.

Sau một hồi hôn đến điên cuồng thì cả hai cũng lưu luyến mà buông nhau ra, Hoắc Ninh Tuyết có chút tiếc nuối, nếu như bây giờ ở nhà thì thật tốt quá. Sau đó cô lại hôn lên môi anh thêm một cái, nói:

- Chú, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn nha!

Dừng một chút cô lại đưa ngón tay chặn miệng của anh lại, nói tiếp:

- Cái này em không hỏi chú, em chỉ thông báo thôi. Nếu như chú không kết hôn với em thì em sẽ đưa chú lên diễn đàn của trường, nói chú "ăn" em rồi không chịu trách nhiệm, để em chú làm thế nào.

Nghe một câu đe dọa trẻ con như vậy thì Hứa Dịch lại cười một cái, anh đưa tay xoa eo của cô một cái, rồi lại ấn mạnh khiến cô kêu lên một tiếng, lúc này Hứa Dịch mới nói:

- Hoắc Ninh Tuyết, sao anh lại không biết em có thể cáo già như vậy nhỉ? Lúc đầu gặp em anh còn tưởng em là dương quang nữa đó.

Hoắc Ninh Tuyết cười một tiếng, sau đó lại tựa đầu vào vai anh, cắn nhẹ lên tai anh, nói:

- Vậy chú có muốn thử bé cáo như em sẽ làm gì nữa không? Ví dụ như... Tối nay chẳng hạn?

- Hoắc Ninh Tuyết, em lại tính làm gì?

- Hỏi thừa, đương nhiên là làm tình rồi.

Hứa Dịch bó tay rồi, cô gái này đúng là không biết ngại gì cả. Anh đưa tay ôm lấy eo của cô, nhìn cô một chút, sau đó lại nói:

- Ninh Tuyết, em thật sự nghiêm túc sao?

- Nghiêm túc hơn bao giờ hết.

#Yu~