Chú Ơi, Kết Hôn Nào!

Chương 28: Công viên vắng người (1)



Thành thật mà nói thì buổi lễ đính hôn này không hề tập trung vào hai nhân vật chính là Thang Phong và Chung Thiên Hà, thay vào đó thì lại tập trung vào các cuộc làm ăn hơn.

Tuy rằng Hoắc Ninh Tuyết cũng sinh ra trong giới thượng lưu, lớn lên trong thương trường, nhưng từ trước đến nay trong bữa tiệc nào của cô thì gia đình cũng không lợi dụng nó để kiếm chác. À mà cũng đúng thôi, nhà cô giàu muốn chết, cần gì phải móc nối thêm quan hệ chứ.

Nhưng đột nhiên Hoắc Ninh Tuyết lại cảm thấy tội cho Chung Thiên Hà nhỉ, cả đời con gái có một lần kết hôn… Tùy người thì hai lần.

Nhưng mà nói sao thì nó cũng là chuyện trọng đại mà, tại sao trên dưới Chung gia lại có thể làm như vậy chứ? Đúng là quá đáng thật đó.

Hứa Dịch ở bên cạnh cũng nhìn ra vợ mình đang không vui, chắc hẳn là cô cũng là nữ nhân, cũng nhìn ra được nét mặt không vui của Chung Thiên Hà, chính anh cũng thấy không vui. Bữa tiệc này không phải tiệc đính hôn, nó giống với một buổi lễ bàn chuyện làm ăn hơn.

Nghĩ đến đây Hoắc Ninh Tuyết liền nắm lấy tay của Hứa Dịch rồi đi thẳng lên sân khấu, sự xuất hiện của cô làm cho mọi người ngạc nhiên, nhưng song với đó là một tràng im lặng đến đáng sợ. Lúc này Chung Thiên Hà và Thang Phong vẫn còn rất ngạc nhiên nhìn cô. Hoắc Ninh Tuyết chỉ liếc Thang Phong một cái, sau đó lại nhìn Chung Thiên Hà, thở dài một tiếng, nói:

- Nếu như tính theo vai vế thì tôi là thím của cô, bậc trưởng bối không muốn nói nhiều, nếu như cô đã chọn thì phải hạnh phúc với người mình đã chọn. Đây là một ít quà, xem như là tôi tặng cô, cũng như là đứa bé trong bụng, hi vọng hai người bách niên hảo hợp.

Trước khi bước xuống sân khấu thì Hoắc Ninh Tuyết còn cố ý nhìn sang Chung Phóng nói:

- Chú Chúng, chúc mừng cháu gái chú “đính hôn” nhé!

Nghe đến đây thì Chung Phóng cũng cười trừ, và cũng từ giây phút này thì lễ đính hôn mới chính thức được bắt đầu. Tầm mắt của Chung Thiên Hà hướng về phía cô, cô ấy có hơi cúi đầu nhẹ, xem như lời cảm ơn, thật ra mà nói tâm tính Chung Thiên Hà không xấu, cô ấy rất ngoan ngoãn, nhưng tất cả đều là do Chung gia đưa đẩy, đẩy cô ấy lên giường của Thang Phong, nên mọi chuyện mới thành ra cớ sự như ngày hôm nay.

Hoắc Ninh Tuyết cũng chẳng biết nên xin lỗi hay cảm ơn Chung Thiên Hà nữa. Nếu xin lỗi, thì cô chẳng làm gì sai với cô ấy để phải hạ giọng xin lỗi, nhưng nếu nói cảm ơn Chung Thiên Hà đã ôm tên tra nam Thang Phong đó về mình thì cô thất đức quá. Haizz, tính ra số của Chung Thiên Hà khổ thật đó, đầu thai nhầm nhà rồi. Hi vọng sau khi kết hôn thì Thang Phong sẽ thay đổi… Chắc vậy.

[…]

Buổi lễ đính hôn kết thúc thì Hứa Dịch cùng Hoắc Ninh Tuyết cũng quay về, nhưng thay vì về nhà thì họ lại chọn một cửa tiệm gần đó, mua quần áo rồi chuẩn bị đánh lẻ đi hẹn hò.

Lạ thật nha, bây giờ đăng ký kết hôn rồi, có khi con cũng sắp có rồi mà hai vợ chồng mới bắt đầu nắm tay nhau cùng đi hẹn hò như các cặp đôi khác. Hoắc Ninh Tuyết nhìn anh, sau đó lại nói:

- Chú, chú có thấy Chung Thiên Hà rất tội nghiệp không?

- Có thể tội nghiệp, nhưng cũng không hẳn là tội nghiệp. Nói sao thì con bé cũng có thể từ chối mà, chỉ là nó chấp nhận số phận thôi.

Hoắc Ninh Tuyết cũng gật gù, Hứa Dịch nói đúng. Chung Thiên Hà có cơ hội từ chối, nhưng cô ấy không làm vậy, đồng nghĩa với việc cô ấy cũng có chút tình cảm với Thang Phong, nếu thật sự là thế thì tốt quá, ít nhất thì có thể hi vọng tương lai Thang Phong và Chung Thiên Hà sẽ tươi sáng hơn rồi.

Đi đến một công viên thì Hoắc Ninh Tuyết lại kéo anh vào, vì giờ này đã muộn rồi nên chẳng có ai ở đây, cô lại kéo anh chơi, nào là xích đu, nào là cầu trượt, rồi còn ti tỉ đủ thứ trò chơi của trẻ con. Nhìn cô chơi vui như thế thì anh cũng chỉ biết cười mà thôi, nhưng quay qua quay lại một lúc anh không thấy cô đâu cả.

Công viên này rất nhỏ, đi tìm một lúc vẫn không thấy, khi anh đi qua phía dưới chân cầu trượt thì lại bị một lực kéo vào bên trong, hóa ra cô vợ ham chơi của anh đang núp ở phía dưới cô này, lúc này cô liền ngồi lên người anh, ôm lấy anh, bắt đầu hôn lấy môi anh.

Hiển nhiên Hứa Dịch cũng nhẹ nhàng đáp lại, nhưng Hoắc Ninh Tuyết không có ý định dừng lại ở mức độ hôn, cô cố ý chọn váy là có mục đích cả đấy, đột nhiên lúc này hai người lại nghe thấy có tiếng người đang đi đến.

Cơ thể của cả hai liền cứng đờ, nhưng Hoắc Ninh Tuyết lại muốn trêu chọc anh, nên cố ý chạm đến nơi riêng tư, sau đó nhỏ giọng nói:

- Chồng à, anh biến thái thật đó.

Hứa Dịch nhíu mày, anh đưa tay nhéo vào eo của cô, khiến cho Hoắc Ninh Tuyết kêu lên một tiếng. Lúc này thì người ở bên ngoài cũng có nghe, theo như cô thấy thì là hai bạn nữ sinh trung học thì phải, họ đang ngồi ở xích đu, vừa ăn kem vừa nói chuyện.

Khi Hứa Dịch nhéo vào eo cô thì cô cũng kêu lên, khi đó một trong hai bạn nữ đã đứng dậy, nói:

- Hình như tớ vừa nghe thấy tiếng gì đó.

- Nè, cậu đừng có dọa tớ. Nơi này bình thường giờ này đâu có ai chứ.

- Nhưng rõ ràng tớ nghe thấy gì đó mà.

Bạn nữ kia đã sớm run lên rồi, nhưng vẫn trấn an bạn mình là nghe nhầm rồi.

Sau đó thì Hứa Dịch lại hôn lên môi của cô, tiếp sau đó là hôn lên cổ của cô, thấp giọng nói:

- Bà xã, chẳng phải em rất thích như vậy sao?

Hoắc Ninh Tuyết không phủ nhận, cô rất thích cảm giác lén lút như vậy. Bây giờ phải làm sao đây? Đột nhiên cô muốn hung hăng đè chú xuống làm một trận quá đi!

#Yu~