Chú Ơi, Kết Hôn Nào!

Chương 30: Công viên vắng người (3)



Vì ở nơi như dưới gầm cầu trượt thì rất dễ gây chú ý, nên Hoắc Ninh Tuyết và Hứa Dịch lại di chuyển đến phía sau cái cây lớn, khi này anh đã đem áo khoác của mình đặt ở phía dưới, tuy nhiên thì Hoắc Ninh Tuyết lại muốn chơi trò kích thích hơn.

Cô liền ôm lấy cái cây, quay lưng lại với anh, lại nhỏ giọng nói:

- Chú ơi, đến đây nào!

Hứa Dịch nhíu mày, giây sau liền đem hạ bộ cắm vào từ phía sau, Hoắc Ninh Tuyết được Hứa Dịch làm đến thoải mái, mỗi lần di chuyển đều khiến cô cảm thấy rất hài lòng, quả nhiên anh chồng nhà cô là tuyệt vời nhất mà, nếu như Thang Phong mười điểm thì anh chồng nhà cô là một trăm, một trăm rưỡi không có nhưng!

- Ha…ah… Chồng ơi… Chồng ơi… Ư…a…

- Vợ à, nếu em còn như vậy thì chúng ta không xong thật đó.

Hoắc Ninh Tuyết không quan tâm, ai bảo anh chồng của cô ngon ăn như vậy làm gì chứ? Mỗi lần nhìn anh là cô chỉ muốn hung hăng đè anh xuống rồi làm một trận ngay tại chỗ thôi. Nói ra thì hơi kì cục, nhưng Hứa Dịch thật sự rất ngon miệng, tuy hơi lớn tuổi một chút, nhưng trông anh như rượu vang vậy, càng lớn tuổi thì lại càng quý giá và càng ngon hơn. Ôi trời, cô nghiện anh mất rồi.

Hứa Dịch lúc này liền từ phía sau ôm lấy Hoắc Ninh Tuyết, nhẹ giọng nói:

- Ninh Tuyết, chúng ta sinh em bé nhé?

- Sinh, sinh, sinh! Em nhất định sẽ sinh… Ha…a…ưm… Sinh cho anh một đội bóng luôn… Ha…a…a…

- Là em nói đấy!

Dứt lời thì Hứa Dịch lại càng chôn sâu hạ bộ vào bên trong cô hơn, sau đó là hông di chuyển càng lúc càng nhanh, mỗi lần va chạm đều rất sâu, khiến cô thấy bản thân sắp bị anh làm cho điên rồi. Rồi sau đó thì anh lại đưa hết mầm mống vào bên trong cô.

Bây giờ chân của Hoắc Ninh Tuyết đã không còn chút sức lực nào, cô trực tiếp ngã khụy xuống đất, cũng may là anh đã lót sẵn áo khoác ở bên dưới rồi đấy, cô bây giờ vừa thở gấp lại vừa phải cười ngây ngốc, tính ra… Tính ra lần nào cô cũng bày đầu… Nhưng cô luôn là người chịu thua đầu tiên… Tại sao Hứa Dịch lại có thể trâu bò như vậy chứ hả?

Tuy nhiên, còn chưa đợi Hoắc Ninh Tuyết nghĩ ngơi xong thì Hứa Dịch liền lật người cô lại, còn chưa để cô ngạc nhiên xong thì anh lại đem hạ bộ đưa vào, liên tục đong đưa trên cơ thể của cô, gương mặt của Hoắc Ninh Tuyết đầy sự nghi vấn, hôm nay chồng cô uống thuốc tăng lực hay sao mà hung hăng quá vậy?

- Chú… Chú… Ư…a…ha… Chú… Dừng một chút… Cho em nghĩ đã…

Hứa Dịch cúi thấp người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, nhỏ giọng nói:

- Nếu muốn sinh em bé thì phải tranh thủ chứ, vợ à.

Và rồi thì sau đó không biết Hoắc Ninh Tuyết đã bị Hứa Dịch làm bao nhiêu lần nữa, cô chỉ biết rằng anh hết làm rồi lại làm, trong suốt quá trình đó thì cô chỉ biết rên rỉ rồi la hét, nhưng mọi tiếng la của cô đều bị anh nuốt hết vào bụng.

Đến khi toàn thân cô đã rã rời nhưng Hứa Dịch vẫn không buông tha.

Đỉnh điểm là khi anh đang điên cuồng nhấp hông thì cô đã nghe thấy tiếng có người đi ngang qua, hình như là có người đi nhậu về khuya thì phải. Nhưng Hứa Dịch không có ý định dừng lại, thay vào đó cô còn cảm nhận hạ bộ bên trong còn kích thích mà to hơn một chút, sau đó lại điên cuồng luân động, làm cô phải kiềm nén tiếng rên trong vô vọng. Suýt nữa là bị phát hiện.

Nhưng Hứa Dịch không chỉ không thấy tội lỗi, mà còn thì thầm vào tai cô, nói:

- Vợ à, rên nhỏ thôi, ở đây không có cách âm đâu, nếu em muốn rên lớn thì về nhà chúng ta sẽ tiếp tục.

Hoắc Ninh Tuyết ngay lập tức liếc xéo anh một cái, nhưng giây sau vẫn bị anh đẩy hạ bộ to lớn kia vào bên trong, đục khoét bên trong đến thê thảm. Cũng may là cuối cùng vẫn không bị phát hiện.

Sau đó thì hai người cũng làm thêm vài lần rồi chuẩn bị về nhà, khi chuẩn bị về nhà thì cũng đã qua nửa đêm rồi. Lúc này đừng nói hai chân, toàn thân của Hoắc Ninh Tuyết đều không còn sức, Hứa Dịch đành phải cõng vợ trên lưng rồi đi về nhà.

Cô nằm trên tấm lưng vững chãi của anh liền nhỏ giọng ấm ức, nói:

- Thật không công bằng, rõ ràng chú già hơn em, tại sao chú lại hung hăng như vậy chứ?

Hứa Dịch có chút muốn cười, chuyện đó cần phải hỏi sao? Đương nhiên vì anh là đàn ông rồi, sức khỏe của anh đương nhiên sẽ tốt hơn cô một chút… Hay có thể là nhiều chút.

Hoắc Ninh Tuyết lúc này ôm chặt lấy anh, nhỏ giọng nói:

- Hứa Dịch, chú thật sự muốn em sinh em bé sao?

- Ừ, chắc chắn Y Y cũng rất thích.

Hoắc Ninh Tuyết có chút suy nghĩ, nói thật thì cô cũng rất muốn sinh em bé, là em bé riêng của cô và Hứa Dịch, chỉ là cô vẫn vướng bận Y Y, nói sao thì Nguyệt Y cũng là đứa bé chịu tổn thương quá nhiều, nếu lỡ như cô lại làm tổn thương con bé sẽ tội lắm.

- Em… Thật sự không nghĩ mình có thể làm một người mẹ công bằng đâu.

Hứa Dịch có chút khựng lại, anh lại nói:

- Hoắc Ninh Tuyết, Y Y không phải chỉ là con gái của em đâu, con bé còn là con gái của anh nữa đó. Hơn nữa, anh rất muốn… Rất muốn chúng ta có em bé.

Hoắc Ninh Tuyết nghe xong cũng ngạc nhiên, cô liền cười một tiếng, sau đó hôn lên gương mặt của anh một cái, sau đó lại vui vẻ nói:

- Được, vậy chúng ta sinh em bé. Nếu thế chú phải cố gắng đó, em trông cậy vào chú nha.

- Nếu như đang lâm trận em không xin xỏ là được rồi.

Hoắc Ninh Tuyết liền phồng má bĩu môi.

Sau đó trên đoạn đường về nhà hai người cứ nói chuyện và đùa giỡn với nhau vô cùng vui vẻ.

Chắc hẳn, sẽ sớm có tin vui thôi… Nhỉ?

#Yu~