Chú Ơi, Kết Hôn Nào!

Chương 33: Bìa rừng (1)



Hóa ra chỗ Hứa Dịch muốn đưa Hoắc Ninh Tuyết đến là một bìa rừng có thể nhìn bao quát khu trung tâm, ở chỗ này thật sự có cảnh quan rất đẹp, hơn nữa bây giờ còn đang là hoàng hôn nên càng nhìn càng đẹp hơn. Hai mắt của Hoắc Ninh Tuyết nhìn ngắm Nhâm thành đầy cảm thán.

Hiện tại hai người đang ngồi ở hàng ghế phía sau xe ô tô và nhìn ngắm bầu trời, đương nhiên trước khi đến đây anh đã chuẩn bị khá đầy đủ vài món đồ cần thiết rồi. Vì biết đâu được rồi nay họ sẽ cắm trại ngay tại đây thì sao?

Hoắc Ninh Tuyết sống ở nơi này nhiều năm như vậy, đây cũng là lần đầu tiên cô đến đây đó, nhưng không hiểu tại sao anh lại đưa cô đến đây nhỉ?

- Ninh Tuyết… Anh muốn chúng ta chuyển về Nhâm thành, em nghĩ sao?

- Tại sao? Chẳng lẽ chú muốn vào Hoắc thị nên mới về Nhâm thành sao?

Hứa Dịch lắc đầu, anh vòng tay ôm lấy cô rồi lại nhẹ nhàng nói:

- Ba ngày trước cha có gọi cho anh, sức khỏe của ông ấy dạo này không tốt, Hứa thị là tâm huyết của cả đời của ông ấy, nên ông ấy không muốn từ bỏ nó… Cho nên ông ấy muốn anh tiếp quản Hứa thị.

Dừng một chút, Hứa Dịch lại tựa đầu lên vai của cô, nhỏ giọng nói:

- Với cả sau này em mang thai sẽ rất cực khổ, nếu anh đi làm ở trường học sẽ không thể ở nhà với em cả ngày được, tới đó anh không chăm sóc em được. Sau khi sinh con thì cũng phải chăm con, anh không muốn em mệt mỏi vì phải chăm đứa bé rồi còn phải lo cho Nguyệt Y… Nên anh muốn gia đình chúng ta chuyển về Nhâm thành.

Hoắc Ninh Tuyết nhìn anh, sau đó cô lại bật cười, đưa tay giữ lấy gương mặt của anh rồi lại hôn lấy môi anh, nụ hôn từ đơn thuần đến dây dưa, sau đó anh liền đè cô xuống. Hoắc Ninh Tuyết cũng choàng tay ôm lấy cổ của anh, cắn nhẹ lên cổ của anh, nói:

- Thật ra sau khi em biết Y Y ở trường bị cô lập thì em đã muốn đưa Y Y về Nhâm thành rồi, ít nhất thì khi đi học sẽ có Ninh Tường và Ninh Tích. Nhưng em có do dự.

- Do dự?

Hoắc Ninh Tuyết gật đầu, nhưng cô không nói đâu. Vì cô biết Hứa Dịch là người suy nghĩ nhiều, nếu như cô nói cho anh biết ở trường có người thích Nguyệt Y thì chắc anh sẽ suy nghĩ đến viễn cảnh tương lai rồi lại tự buồn bã cho xem. Chính bản thân Hoắc Ninh Tuyết cũng không muốn xen vào quá nhiều đến vấn đề đó, cho nên cứ thuận theo tự nhiên thôi, nếu như thật sự Y Y nhà cô và đứa bé đó có duyên, ắt hẳn sau này sẽ còn gặp lại.

- Chú… Chúng ta có nên làm chút gì đó không?

Hứa Dịch cười một tiếng, anh sau đó còn cắn lên tai của cô một cái, nhỏ giọng nói:

- Tiểu yêu tinh hư hỏng.

Hoắc Ninh Tuyết cười một tiếng rồi lại nghịch ngợm hôn lấy môi của anh, nụ hôn bắt đầu trở nên điên cuồng và nồng nhiệt, chiếc lưỡi nóng bỏng của hai người cũng trở nên quấn quýt và quấn chặt lấy nhau không muốn cách rời.

Đến đây thì Hứa Dịch liền cởi áo của cô ra, sau đó liền bắt đầu mơn trớn khắp cơ thể xinh đẹp của cô, nhưng Hoắc Ninh Tuyết lại giở giọng lưu manh, nói:

- Chú, có phải chú đã tính toán rồi đúng không?

- Em nói xem?

- Chú à, chú hư thật đó. Chú có biết chú làm vậy… Chú làm vậy… Em thích lắm không hả!

Sau đó là tiếng cười đầy vui vẻ của cả hai người rộn vang khắp trong xe.

Nhưng tiếp sau đó lại là một âm thanh khác, thay vì tiếng cười vui vẻ thì nó lại là sự rên rỉ yêu kiều của nữ nhân, âm thanh thở dốc của nam nhân đang hòa quyện cùng nhau giữa nơi núi rừng này.

Ở tại đây, Hứa Dịch cùng với Hoắc Ninh Tuyết đang hòa nhập bản thân mình với thiên nhiên tươi đẹp, còn Hoắc Ninh Tuyết thì vẫn xem nơi này như chốn không người, vẫn cứ thế rên rỉ không ngơi nghỉ.

Cô ôm lấy cơ thể của anh, lại còn không biết xấu hổ nói:

- Ah…ha…ha… Chồng ơi… Chồng ơi… To quá… Sâu quá… Không được rồi… Em không được…

- Vợ à, rên nhỏ thôi.

Hoắc Ninh Tuyết lại bĩu môi, lần nào anh cũng bảo cô rên nhỏ thôi, nhưng nhìn xem đi… À không, không ai được nhìn! Con hàng này chỉ có cô được nhìn thôi! Không ai được nhìn hết!

Con hàng to như vậy, lại còn sung sướng như vậy mà cứ bảo người ta rên nhỏ lại là nhỏ thế nào đây? Hứa Dịch này đúng là không biết thưởng thức gì cả mà. Truyện Linh Dị

Đột nhiên lúc này Hứa Dịch liền giữ chặt lấy eo của cô, điên cuồng thúc mạnh vào bên trong khiến cho Hoắc Ninh Tuyết phải há hốc, vốn dĩ cô đã rên đủ to rồi nay còn phải kêu to hơn.

- Ah… Ha… Sâu quá… Ư…a… Chồng ơi… Chồng ơi…

Mỗi câu “Chồng ơi” của Hoắc Ninh Tuyết cứ như một liều thuốc kích thích anh, làm cho anh không kiềm chế được tốc độ mà điên cuồng ra vào bên nơi vách thịt kia hơn.

Khi đạt đến cao trào thì Hoắc Ninh Tuyết cũng ôm chặt lấy anh, sau đó lại còn nhỏ giọng, thở không ra hơi, nói:

- Chồng ơi… Hôm nay… Hôm nay chú… Chú… Chú sung sức thế…

#Yu~