Chú Ơi, Kết Hôn Nào!

Chương 43: Đáng đời



Cuối cùng Vương Ngữ Ninh cũng phải mở miệng nói, bà ấy đã nói rằng mình chỉ “xúi nhẹ” Hoắc Dạ không được đồng ý dễ dàng hợp đồng của Thang thị, còn sau đó phải đánh vào kinh tế của Thang thị, khiến cho tên khốn Thang Phong đó phải lao đao một phen mới được.

Nhưng vài ngày gần đây thì bà ấy còn có nghe được một tin, đó là không chỉ có Thang thị mà ngay cả Chung thị cũng đang muốn cầu xin giúp cho họ. Đến đây Hoắc Ninh Tuyết mới nói rằng Thang Phong và Chung Thiên Hà đã đính hôn, vì Chung Thiên Hà đã mang thai, lúc đó Vương Ngữ Ninh mới nói:

- Hóa ra hai đứa nó là tra nam tiện nữ đó à? Vậy thì để mẹ nói cha của con chơi chết họ!

- Ấy, không được, mẹ… Chung phu nhân… Là mẹ ruột của Hứa Dịch.

Tuy Vương Ngữ Ninh có nghe qua nhưng bà ấy không nghĩ mọi chuyện lại phức tạp như thế, hơn nữa dự án mà Chung thị đang nhắm đến vốn dĩ đã ấn định ngày kí hợp đồng với Hứa thị rồi, bây giờ chẳng phải hai bên gia đình Hứa - Chung lại cạnh tranh gây gắt sao?

Khỏi cần nói cũng đủ biết, từ đầu thì Chung thị đã nhắm đến những dự án của Hứa thị, mà gần đây sức khỏe của Hứa Đàm không tốt cho nên nhiều nhà đầu tư cũng không dám tìm đế ông ấy, sợ rằng ông ấy sẽ ngã ngựa bất cứ lúc nào. Chung thị ngay lúc nước đục liền thả câu, vớ được rất nhiều miếng mồi béo bở từ Hứa thị, nghĩ đến đây thì Hoắc Ninh Tuyết lại càng tức giận.

Dù cô cũng khá thương cảm cho Chung Thiên Hà, nhưng những gì mà Chung thị chính là muốn triệt đường sống của người khác. Bây giờ Hứa Dịch còn muốn lập công ty riêng, chứng tỏ rằng anh và Hứa Đàm đã cắt đứt quan hệ cha con, chắc hẳn hiện tại Chung Phóng và Liêu Thuần Nguyên đang cố móc nối quan hệ với anh đây mà.

- Ninh Tuyết, mẹ biết con thương người, nhưng những kẻ thừa nước đục thả câu như Chung thị đó chẳng đáng để thương cảm đâu.

Có lẽ Vương Ngữ Ninh đã trải qua nhiều chuyện rồi, bà ấy cũng đủ trải đời để đưa ra lời khuyên này cho cô.

Nói cũng phải, quá khứ của Vương Ngữ Ninh cũng đâu phải hoàn toàn là một màu hồng chứ? Bà ấy cũng bị lợi dụng lòng thương người, còn bị lợi dụng đến mức sức cùng lực kiệt, tán gia bại sản cơ mà.

- Con biết, hơn nữa bây giờ con còn có con của mình. Con sẽ không để ai lợi dụng mình đâu, mẹ đừng lo.

Đối với sự thông minh của Hoắc Ninh Tuyết thì Vương Ngữ Ninh hoàn toàn không lo lắng, nhưng với Hứa Dịch thì bà ấy cũng không yên tâm lắm. Nói sao thì hai bên, một bên là cha ruột, một bên là mẹ ruột, người khó xử nhất vẫn là Hứa Dịch, bây giờ thứ anh cần chính là người giúp anh soi đường dẫn lối, đưa anh đi đúng con đường mà anh nên đi.

[…]

Buổi chiều hôm đó thì Hứa Dịch và Hoắc Dạ cũng đã quay về nhà, một cha vợ một con rể cứ vậy mà nói chuyện từ ngoài cổng vào đến trong nhà, sau đó ngồi vào bàn ăn cơm rồi mà vẫn còn bàn việc làm ăn.

Đến đây Vương Ngữ Ninh liền tức giận đập bàn một cái, lên tiếng gằng giọng, nói:

- Có ăn hay không? Không ăn thì cút!

Thấy vợ, mẹ vợ nóng rồi thì hai người cũng cụp đuôi mà ăn cơm. Hoắc Ninh Tuyết cũng chỉ thấy buồn cười, mẫu hậu đại nhẫn quả nhiên là khí thế bức người, uy vũ bá đạo! Bái phục, bái phục!

Ăn cơm xong hai cha con nhà đó lại tiếp tục lên thư phòng để nói chuyện với nhau, Hoắc Ninh Tuyết và Vương Ngữ Ninh chỉ nhìn nhau rồi lắc đầu chán nản, đây chính là biểu hiện của những người chồng cuồng công việc đó, một khi đã dính đến là khó dứt ra lắm.

Mãi cho đến khi trời tối thì Hứa Dịch mới mò về phòng rồi leo lên giường ôm vợ đi ngủ, nhưng Hoắc Ninh Tuyết lại giận dỗi hất anh ra, sau đó nói:

- Chú đi mà ôm cha ngủ đi, hôm nay em không ngủ với chú nữa đâu.

- Vợ à, ngoan, đừng giận mà, anh xin lỗi.

- Đi đi đi đi đi. Em không có giận, em nói thật đó, chú đi mà ngủ với cha đi!

Sau đó Hoắc Ninh Tuyết còn “nhiệt tình” đẩy Hứa Dịch ra ngoài, khi tiếng đóng cửa vang lên một cái *rầm* ở bên đây thì ở phía bên kia Hứa Dịch cũng có nghe thấy một âm thanh y hệt như thế. Nhìn qua thì thấy cha vợ cũng bị đuổi ra ngoài…

Hai cha con nhìn nhau rồi lại phải gõ cửa để năn nỉ nóc nhà, còn luôn miệng xin lỗi và nài nỉ, nhưng Vương Ngữ Ninh và Hoắc Ninh Tuyết rất kiên định, cho nên hai anh chồng đành phải lủi thủi đi tìm chỗ khác ngủ vậy.

Buổi tối đó thì có hai người chồng công việc nào đó bị vợ đuổi ra khỏi phòng phải ngủ bờ ngủ bụi, mà nghĩ thử đi, có người thì ngủ với vợ mười mấy năm rồi, bây giờ không ôm vợ làm sao ngủ được đây? Còn có người thì lại nghiện mùi của vợ, không có vợ thì làm chịu được?

Và đó chính là cái kết thích đáng cho hai kẻ cuồng công việc.

Tuy thấy cũng tội, nhưng thôi cũng kệ!

#Yu~