Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi

Chương 57



Edit Độc tem

Sau khi về lại Lam Kiều từ huyện Hứa, Trình Việt Lâm ngay lập tức phải đi công tác Châu Âu lịch trình đã được đặt sẵn từ trước.

Sau khi hai người kết hôn, anh luôn cố gắng dành thời gian để ở nhà, thời gian họp video với bên hải ngoại rất nhiều nhưng vẫn còn không ít việc đọng lại cần anh đích thân qua đó, lần công tác này đi khoảng nửa tháng.

Biết thời gian mình không ở nhà khá dài, trước khi đi Trình Việt Lâm dặn dò Nguyễn Chỉ Âm: "Nếu không muốn ở nhà một mình thì gọi bạn bè đến ở với em vài ngày cũng được."

Thế là Nguyễn Chỉ Âm gọi cho Diệp Nghiên Sơ, đối phương vui mừng hớn hở thu dọn hành lí sang nhà Nguyễn Chỉ Âm, dọn vào phòng ngủ phụ lúc đầu.

Vừa tiến vào phòng, Diệp Nghiên Sơ đã không thể không nhíu mày: "Aizz Mắc gì trong phòng ngủ phụ lại treo hình cưới to vậy trời?"

Hình cưới trong phòng ngủ phụ là Trình Việt Lâm rửa hình mới treo lên, trông đúng là rất bất ngờ.

"Trình Việt Lâm nói làm như vậy dù tớ với anh ấy có cãi nhau dọn về phòng ngủ phụ cũng có thể nhìn thấy anh ấy, có tác dụng giảm bớt tần suất cãi nhau của hai người." Nguyễn Chỉ Âm đành phải giải thích.

Diệp Nghiên Sơ ngây người hồi lâu, sau đó thở dài lắc đầu: "Được thôi, trước kia không phát hiện ra Trình Việt Lâm lại cũng thích ve vãn kiểu này."

Chẳng qua trước kia cô cũng không biết Trình Việt Lâm lại có thể yêu thầm mười năm mà không ai hay biết.

"Em yêu, mấy ngày nay đừng có nhớ anh ta nữa, nhân lúc Trình Việt Lâm không ở đây cậu cũng nên hưởng thụ cuộc sống về đêm đã mất từ lâu thôi."

Diệp Nghiên Sơ khẽ ve vãn cằm Nguyễn Chỉ Âm, nói giọng lưu manh.

Nguyễn Chỉ Âm cười né khỏi tay của cô bạn nhướng mày nói: "Hồi trước thì suốt ngày kêu công việc bận rộn, bây giờ xem ra có nhiều thời gian rồi ha."

"Thì tớ không có yêu đương, không có được cuộc sống phong phú mà." Diệp Nghiên Sơ làm vẻ sầu thương sợ cô từ chối.

Nguyễn Chỉ Âm biết cô nàng đã từ chối lời tỏ tình của đối tượng mà mình yêu thích, cũng coi như là đang thất tình nên cần được giải toả tâm trạng thế nên cô gật đầu: "Đúng lúc lần trướcTần Tương gọi cho tớ, đợi hôm nào tan làm sớm gọi con bé đi chung."

Gần đây Cố Lâm Lang ra nước ngoài để tham gia tuần lễ thời trang, tất nhiên không có thời gian theo họ trải nghiệm cuộc sống về đêm.

Diệp Nghiên Sơ đạt được mục đích cười tít mắt ôm lấy cô: ''Âm Âm, tớ biết cậu là tốt nhất."

- -Trình Việt Lâm đi công tác không ở nhà, Nguyễn Chỉ Âm cũng bận rộn với công việc lũ lượt. Hợp đồng đã kí xong, Nevers chính thức tuyên bố hợp tác với Nanyin.

Trương Thuần đã làm việc ở T&D và Zhongcun bio nhiều năm và những người khác trong nhóm cũng không phải là người vô danh. Mặc dù Nanyin là công ty mới, nhưng Nguyễn Chỉ Âm đã bỏ tiền mua bằng sáng chế từ T&D lại có nhóm củaTrươngThuần làm ác chủ bài không đến nỗi bị người khác xem nhẹ.

Cũng lạ, trước kia Zhongcun bio dựa vào rào cản thương mại mà quyết định định giá theo cấp bậc, sau khi Nevers lần đầu hợp tác với Nanyin cũng có mấy nhãn hiệu đã bày tỏ ý đồ hợp tác. Suy cho cùng, không ai muốn bị giảm bớt lợi nhuận và khả năng cạnh tranh cả.

Trước đây, đối thủ cạnh tranh chủ yếu của Zhongcun bio là ST của Đức, ST có mảng kinh doanh rộng bên nguyên liệu làm đẹp y tế lại chiếm không nhiều, vả lại ST chỉ cung cấp cho các thương hiệu tuyến một mà giá cả cũng rất cao.

Zhongcun bio sẽ không từ bỏ đơn đặt hàng của các nhãn hiệu tuyến đầu, nhưng cũng bởi vì phải mở rộng các mảng kiinh doanh đầu tư khác nên cần gấp rút tăng thêm lợi nhuận của năm tới. Chỉ là đối phương không ngờ rằng sau khi định giá theo cấp bậc lại bất ngờ xuất hiện một đối thủ cạnh tranh Nanyin nửa đường nhảy ra giành mất.

Đương nhiên giá nguyên liệu của Nanyin cũng không tính là thấp, Nguyễn Chỉ Âm chỉ đưa ra giá cả như nhau, nhưng tiền thì vẫn phải kiếm mà.

Nguyễn Chỉ Âm vừa về lại phòng làm việc sau khi kết thúc cuộc họp với bộ phận Vận hành thương hiệu, Khang Vũ gõ cửa bước vào xác định lịch trình với cô: ''Chị Nguyễn, nếu đã có giám đốc Trương dẫn đội, vậy cuộc thương thảo với phía CF chị có cần đích thân đi không?''

Nanyin đã liên tiếp ký các đơn đặt hàng cho một số thương hiệu, xu hướng phát triển đang rất mạnh mẽ, đồng thời cũng nhận được yêu cầu từ CF. Điều này có nghĩa là ngay cả khi Nguyễn Chỉ Âm không gặp được ông Robert thì cô vẫn có cơ hội cho lần cạnh tranh cung ứng cho CF này.

Cú ngã của Zhongcun bio đã cho Namyin cơ hội, nếu trong lần thương thảo tiếp tới có thể gIành được vụ hợp tác với CF thì Nanyin đã hoàn toàn thành công trong việc gầy dựng tên tuổi.

Nguyễn Chỉ Âm suy nghĩ một lát rồi nói: "Đại diện bên Zhongcun bio là ai?"

"Là phó tổng của bộ phận Nghiên cứu phát triển bên đó." Khang Vũ ngừng một lát rồi nói tiếp:

"Tôi đã điều tra rồi, người phụ trách bàn bạc chuyện hợp tác của CF lần này ngoài trừ ông Robert còn có giám đốc thiết kế người Hoa kiều mới được bổ nhiệm của nhãn hiệu trang điểm."

"Ngoài ra, cuối tháng CF còn có hoạt động thông báo sản phẩm mới ở New York, bọn họ cũng sẽ mời các đối tác cạnh tranh cung ứng lần này tham dự."

Nguyễn Chỉ Âm ngừng một lát gật đầu nói: "Nếu như vậy cứ giao cho Trương Thuần bàn bạc công việc với CF như đã định, tôi với cô để thời gian đi tham dự buổi thông báo sản phẩm mới của CF."

"Vâng, chị Nguyễn." Khang Vũ cười đáp lời, tâm trạng trông có vẻ khá tốt.

Đi công tác với chi phí công đồng nghĩa với việc có thể mua rất nhiều đồ trong cửa hàng miễn thuế, dù có làm việc nghiêm túc đến đâu thì cô ấy cũng là một cô gái có bản tính thích mua sắm.

Nguyễn Chỉ Âm thấy thế cũng cười trêu ghẹo: "Yên tâm, đến lúc đó tôi cho cô hẳn một ngày để đi mua sắm."--

Bận rộn tới lúc tan ca, Nguyễn Chỉ Âm lái xe đi đón Diệp nghiên Sơ, sau đó tới quán bar đã hẹn với Tần Tương.

Quán bar ở gần học viện điện ảnh và truyền hình có tên là Dạ Ngộ, chủ quán là mấy người bạn đại học của Tần Tương, nơi đây cũng khá nổi tiếng.

Ba người ngồi vào ghế dài ở quầy bar, mỗi người tự chọn rượu chưa nói được mấy câu, Tần Tương đột nhiên nhìn về phía Nguyễn Chỉ Âm hai mắt tỏa sáng.

"Chị Chỉ Âm, chị có thiếu đầu tư không? Bây giờ trong tay em đang có tiền, cả Thẩm Dung cũng trở thành cổ đông của Nanyin rồi, nếu không cũng cho em một cơ hội với?"

Lần trước ảnh hậu Thẩm Dung đồng ý quảng bá cho Nanyin, trước đó không lâu lại chính thức trở thành người phát ngôn của Nanyin, tạo nên độ sốt cho Nanyin, hiện giờ Nanyin có thể xem như hot bỏng tay.

Nhưng khiến Nguyễn Chỉ Âm bất ngờ là Thẩm Dung không đòi phí đại ngôn mà lại đưa ra yêu cầu muốn góp cổ phần. Đối thủ lớn nhất trước kia trở thành cổ đông của Nanyin không biết Lâm Tinh Phỉ có cho rằng cô thật lòng muốn đối đầu với cô ta không nữa.

Chỉ là cổ phần của Thẩm Dung cũng không nhiều, Nguyễn Chỉ Âm không cần thiết phải từ chối yêu cầu của Thẩm Dung chỉ vì suy nghĩ của Lâm Tinh Phỉ.

Vả lại cơ sở Nghiên cứu phát triển mới cần bỏ vốn không nhỏ, Nanyin quả thật đang cần vốn đầu tư, Nguyễn Chỉ Âm còn chưa muốn xin giúp đỡ từ Trình Việt Lâm, cũng không muốn thay đổi tính độc lập của Nanyin không lệ thuộc vào Nguyễn thị tránh chọc các vị cổ đông trong Nguyễn thị sinh thêm ý kiến gây phiền phức cho Quý Dịch Quân.

Nghiêm túc mà nói phí đại ngôn của Thẩm Dung cũng không hề thấp. Đối với người đã bị thâm hụt vốn như Nguyễn Chỉ Âm thì tiền có thể tiết kiệm được thì phải tiết kiệm.

Nghĩ vậy Nguyễn Chỉ Âm cười nhìn Tần Tương nói: ''Được thì cũng được, chỉ là Tương Tương à từ khi nào em lại muốn bắt đầu đầu tư kiếm tiền vậy?''

Cô lớn hơn Tần Tương sáu bảy tuổi, luôn cảm thấy Tần Tương chỉ là một cô nhóc nhỏ.Tần Tương trề môi: ''Em sợ có ngày trong nhà ép em liên hôn, chi bằng tự chuẩn bị đường lui cho mình. Nếu thật sự có ngày đó em dứt khoát bỏ nhà ra đi luôn."

Tính tình Tần Tương đã quen không bị ràng buộc, nhưng cũng sống trong an nhàn sung sướng quen rồi. Nếu thật sự không có tiền tiêu sẽ chịu không nổi.

Nguyễn Chỉ Âm hơi buồn cười, sợ cô nàng nổi hứng nhất thời, nên nhẫn nại khuyên bảo: "Tương Tương, em suy nghĩ cho kĩ, với tình hình trước mắt của Tần gia hẳn là không cần em liên hôn đâu."

Với hiểu biết về Phương Úy Lan của cô, đối phương thật sự yêu thương cô con gái Tần Tương này. Chỉ cần Tần thị không có vấn đề gì lớn thì sẽ không không có khả năng ép Tần Tương liên hôn. Hơn nữa Tần Tương năm nay vừa mới đầy hai mươi tuổi, cho dù muốn liên hôn cũng còn quá sớm.

"Không cần không có nghĩa là sẽ không xảy ra mà, ngay cả anh trai cũng bị ông nội bức hôn, em phải tính trước mới được" Tần Tương thở dài, khuôn mặt đầy nghiêm túc nhìn về phía Nguyễn Chỉ Âm "Đưa tiền cho người khác em không an tâm, em chỉ yên tâm đưa cho chị thôi.''

Đối với lòng tín nhiệm của Tần Tương, Nguyễn Chỉ Âm ngoài cảm động còn cảm thấy không biết làm sao, đành tỏ thái độ chỉ bảo nói: ''Được rồi, đừng có nịnh chị ở đây, em không sợ chị lỗ vốn?"

Tần Tương mỉm cười: "Không sợ đâu, dù sao cũng có Trình Việt Lâm mà, có thể bảo đảm hơn nhiều so với người khác, vợ chồng chính là cùng chung lợi ích.''

Nguyễn Chỉ Âm không ngờ Tần Tương lại có suy nghĩ như vậy, cô trề môi nói: "Chị thấy em yên tâm không phải là vì chị.''

Rõ ràng là vì Trình Việt Lâm.

Lòng cảm động vì được tín nhiệm cũng tan biến.

Diệp Nghiên Sơ vỗ vỗ bả vai của Tần Tương: ''Ông nội Tần luôn yêu thương em như thế, không đến nỗi tìm cho em một người ma chê quỷ hờn để liên hôn đâu, nói không chừng cuối cùng em lại hài lòng người ta ấy chứ, không thì em nói thử đi em thích người như nào?"

"Thích người như nào....... Ít nhất diện mạo phải qua được ải, tính tình không thể cứng nhắc giống anh em không thú vị gì hết.'' Tần Tương một tay chống cằm suy nghĩ nói tiếp: "Tốt nhất vẫn là kiểu có duyên phận vô tình gặp nhau, giống như chị Chỉ Âm với Trình Việt Lâm á, đổi chú rể cũng có thể vừa lòng, thật tốt."

Nguyễn Chỉ Âm nhìn hai mắt tỏa sáng của Tần Tương cảm thấy cô nàng căn bản là đã đắm chìm trong ảo tưởng về tình yêu trong phim thần tượng rồi.

Đúng lúc muốn nói gì đó, giọng nói trong trẻo vang lên từ sua lưng --

"Chị dâu! Bọn chị cũng ở đây à!"

Nguyễn Chỉ Âm quay đầu, nhìn thấy Tiền Phạn và Phó Sâm Viễn đứng cách đó vài bước chân.

Tiền Phạn vẫn là thái độ nhiệt tình đó, Phó Sâm Viễn không biết tại sao vào lúc này sắc mặt lại trông không được tốt lắm.

Tiền Phạn dẫn Phó Sâm Viễn tiến lên phía trước chào hỏi với Nguyễn Chỉ Âm, lại phất tay chào Diệp Nghiên Sơ đã từng gặp một lần ở đám tang của ông nội Nguyễn.

Khi nhìn sang Tần Tương khuôn mặt cậu hơi ngập ngừng: '' Vị này là?""Xin chào, Tần Tương.''

Tiền Phạn nhíu mày, suy xét một lát lẩm bẩm nói: ''Tên này nghe hơi quen quen.''

Tần Tương không nghĩ nhiều, trả lời theo thói quen: ''À, Tần Quyết là anh trai tôi."

Cô chỉ cảm thấy, cái tên Tần Quyết hẳn là càng khiến người ta cảm thấy quen thuộc hơn là cô.

Ngay tức khắc khuôn mặt Tiền Phạn ngây ra, sau đó rất bình tĩnh chớp mắt nói: ''Hóa ra là cô Tần, vinh hạnh quá."

Nói xong, cậu lại nhìn Nguyễn Chỉ Âm: ''Chi dâu, mấy chị trò chuyện tiếp nhé bọn em sang bên cạnh.''

Ngay sau đó lập tức kéo Phó Sâm Viễn vẫn đang im lặng tới hàng ghế dài bên cạnh.

Nguyễn Chỉ Âm cảm thấy khuôn mặt của Tiền Phạn có hơi là lạ, chưa kịp suy nghĩ sâu Tần Tương đã lên tiếng cô đành nhanh chóng thu lại ánh mắt.

......Bên kia, Tiền Phạn vừa ngồi xuống ghế đã lập tức lấy điện thoại ra gửi cho Trình Việt Lâm đang ở nước ngoài một tin nhắn wechat --

[Anh Lâm, không ổn rồi, Tần Quyết thấy anh với chị dâu tình sâu nghĩa nặng, lại có thể phái em gái của hắn tới giành vợ với anh đó.]

Vài phút trôi qua.

Trình Việt Lâm mới trả lời lại: [?]

Tiền Phạn lén chụp một bức ảnh Nguyễn Chỉ Âm với Tần Tương đang "vui vẻ trò chuyện'' gửi cho Trình Việt Lâm.......Không thể không nói lỗ tai của Tiền Phạn thật sự nhạy bén.

Bên ghế dài bên cạnh, Tần Tương quả thật cũng vừa mới nhắc đến Tần Quyết với Nguyễn Chỉ Âm.

"Chị Chỉ Âm, gần đây anh em không không biết bị gì á, từ sau khi trở về từ Gia Hồng không thấy cãi nhau với ông nội chuyện đính hôn nữa, mẹ em cho là anh ấy thỏa hiệp rồii, nhưng mà em thì không thấy vậy.''

Thật ra Tần Tương là muốn nói, cô nàng cảm thấy Tần Quyết vẫn chưa hết hy vọng với Nguyễn Chỉ Âm. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Nguyễn Chỉ Âm cô nàng chỉ có thể thu lại lời muốn nói.

Khó khăn lắm mới gặp được Nguyễn Chỉ Âm một lần, Tần Tương không muốn đẩy quan hệ của hai người vào ngõ cụt, nên nói sang chuyện khác.

"Còn Lâm Tinh Phỉ nữa, hôm đó em thấy cô ta gặp Lâm Vĩ trong xe, cô ta suốt ngày chỉ muốn so đo với chị, chị cẩn thận chút.''

Nguyễn Chỉ Âm nghe Tần Tương lải nhải dặn dò xong, ấn đường nhíu lại, gật đầu, nhẹ giọng đồng ý: ''Chị biết rồi."

"Âm Âm cũng kết hôn rồi, không còn liên quan gì với Tần Quyết nữa, Lâm Tinh Phỉ không đến mức đi cố tình gây sự chứ nhỉ?" Diệp Nghiên Sơ nói xong nhướng mày nói: ''Nhưng mà cũng không chắc, dù sao loại người như Lâm Tinh Phỉ không cho rằng Âm Âm cướp mất đồ của cô ta thì không chịu được, tớ cũng không hiểu nổi tư tưởng phiến diện của cô ta nữa."

Tần Tương khuấy ly rượu cocktail trước mặt: ''Nhãn hiệu trang điểm của cô ta gần đây có không ít scandal, em thấy tâm trạng của cô ta cũng không tốt mấy nhưng vẫn phải giả vờ như không có gì tỏ vẻ xum xoe trước mặt mẹ em, em thật sự thất mệt thay cho cô ta.''

"Lấy tiền làm một người phụ nữ giàu có không tốt hả, cứ khăng khăng muốn làm những chuyện không ý nghĩa''

"Thật ra em có thể hiểu, trước kia cô ta luôn được tâng bốc, nhận được bao nhiêu lòng hâm mộ trong giới nhà giàu. Bây giờ thanh danh bị phá hủy không chịu nỗi sự khác biệt so với trước, nhưng vẫn muốn gắng gượng giữ thể diện, nên chỉ có thể bám lấy anh em. Nhưng em dám chắc anh em không thể cưới cô ta."

Tần Tương nói vậy là vì cảm thấy mình hiểu Tần Quyết hơn Phương Úy Lan. Tuy tính tình anh trai điềm đạm, đối đãi với mọi người rất tốt nhưng lúc trước có thể phản nghịch bị đẩy ra nước ngoài không trở lại, bây giờ cũng không thể bị ép lấy người mà hắn không muốn cưới.

Nguyễn Chỉ Âm lẳng lặng nghe, mãi không lên tiếng nói gì cả.Chờ hai người nói xong, cô mới mỉm cười nhìn về phía Tần Tương: ''TươngTương, em để ý giúp chị nếu Lâm Tinh Phỉ muốn bán tranh chữ và mấy căn bất động sản của ông nội --"

"Em sẽ lập tức nhờ người mua lại giúp chị.''

Nguyễn Chỉ Âm nhìn sang cô nhóc: '' Nhóc con thông minh."

Vừa dứt lời di động đặt lên bàn chợt vang lên.

Nguyễn Chỉ Âm liếc sang là điện thoại của Trình Việt Lâm.

"Tớ nhận điện thoại, hai người trò chuyện tiếp đi.''

Dù sao cũng là ở quán bar, bên ghế dài hơi ồn.

Cô đứng dậy ra khỏi quán bar mới nhấn nhận điện thoại.

"Ở đâu?" Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông rơi vào tai.

Nguyễn Chỉ Âm nói một câu trọn vẹn: ''Đang ở ngoài với đám Nghiên Sơ."

Cô theo bản năng cảm thấy hình như mình không thể thừa nhận, anh vừa đi công tác cô đã lập tức tới quán bar vào buổi tối.

Vừa dứt lời bên kia vang đến tiếng cười mộc mạc của Trình Việt Lâm, tiếp theo là giọng điệu không rõ cảm xúc của anh: ''Nguyễn Anh Anh bên ngoài mà em nói là quán bar?''

"Sao anh biết --" Nguyễn Chỉ Âm tròn mắt kinh ngạc, trong chốc lát phản ứng lại: ''Là Tiền Phạn nói cho anh biết?''

Trình Việt Lâm không phủ nhận, cất giọng nhàn nhạt nói: ''Đừng chơi muộn quá, nếu có uống rượu thì kêu lái xe tới đón em.'''

Lại không hề truy hỏi chuyện cô đêm hôm tới quán bar, Nguyễn Chỉ Âm nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng đáp lời: ''Ừm, biết rồi.''

"Ngoan." Giọng nói của anh rất thản nhiên sau đó lại không nhanh không chậm nói: ''Có nhớ anh không?''

Nguyễn Chỉ Âm không nói chuyện, xoay người nhìn thây khóe môi đang hơi vểnh lên của mình từ trong bóng kính phản chiếu mờ ảo trước mặt.

Chỉ như vậy cô nắm điện thoại ngây ngô đứng đo cười mãi như một cô gái nhỏ đang yêu đương,

Cô vẫn giữ im lặng anh cứ vậy mà chờ.

Trong giây lát Nguyễn Chỉ Âm nghe được giọng nói của Bạch Bác: '''Sếp --"

Giống như bị đứt đoạn.

"Nhớ.'' Giọng của Nguyễn Chỉ Âm rất nhỏ, một lát sau ánh mắt cũng nghiêm thúc hơn vài phần: ''Mỗi ngày đều rất muốn ôm anh.''

Mặc dù có Diệp Nghiên Sơ ở lại biệt thự với cô nhưng mỗi buổi sáng thức dậy cô vẫn không quen với cảnh tượng chỉ có mình cô trong phòng ngủ chính.

Rất muốn được ôm anh.

"Vậy xem ra anh nhớ nhiều hơn rồi.'' Trình Việt Lâm thấp giọng nở nụ cười, ung dung mở miệng nói: "Nguyễn Anh Anh, anh không chỉ muốn ôm em hôn em mà còn muốn --"

"Khụ, Anh đừng nói nữa''

"Sao thế, chỉ vậy đã xấu hổ rồi?''

"Nguyễn Anh Anh, cuộc sống vợ chồng của chúng ta ấy à --" anh kéo dài giọng nói "Không cần xấu hổ.''

Nguyễn Chỉ Âm: "......"

Mặc dù anh không nhìn thấy nhưng cô vẫn rất bất lực che mặt lại.

Sao Trình Việt Lâm lại có thế thản nhiên như vậy, Bạch Bác không phải đang ở bên anh à!......Ngắt điện thoại.

Trình Việt Lâm đứng trên trên hành lang rực rỡ đầy ánh đèn của khách sạn, ngẩng đầu nhìn chiếc đèn chùm pha lê sáng trưng tinh xảo trên trần hành lang, nụ cười trên khóe môi vẫn chưa biến mất.

Bất chợt nhớ đến mỗi lần đôi mắt phượng sáng lạn của cô đã lấm tấm sương mờ nhưng vẫn không quên tỉnh tảo, đôi mắt quyến rũ xấu hổ ra lệnh anh tắt đèn.

Bạch Bác thấy Trình Việt Lâm đã ngắt điện thoại bèn lên tiếng tiếp: ''Sếp, ông Lao Sâm của ST vẫn đang chờ anh trong phòng tiếp khách.''

"Ừm.''

Anh lên tiếng trả lời giọng đều đều khuôn mặt khôi phục trạng thái lạnh nhạt, xoay người bước đi.

......Đến khi Nguyễn Chỉ Âm quay lại hàng ghế dài trong quán bar, nhìn thấy Tần Tương đang trộm nhìn chằm chằm vào Tiền Phạn ngồi ở bên kia.

"Tương Tương, em đang nhìn gì vậy?'' Cô nghi hoặc nói.

Tần Tương nhíu mày nhìn cô: ''Chị Chỉ Âm, em phát hiện hình như em có gặp anh ta rồi.''

Nguyễn Chỉ Âm hơi ngạc nhiên: "Hả?''

Thật ra không phải bất ngờ khi Tần Tương đã từng gặp Tiền Phạn, mà là không rõ cô nàng từng gặp Tiền Phạn thì có gì lạ?

Tần Tương thở dài: ''Chị còn nhớ hồi còn học trung học em với chị đi xem 《Chuyện vui ở Nam thành 》 không?"

Nguyễn Chỉ Âm gật gật đầu.

"Lúc ấy anh ta là ngồi ở sau chúng ta, cả rạp chỉ có mình anh ta cười to nhất, chính giữa có đoạn khá là cảm động, anh ta còn ôm lấy anh trai đội mũ bên cạnh khóc nữa, anh trai đó nhìn không muốn để ý anh này lắm, mỗi lần em nhìn sang còn cúi đầu trốn em.''

Nguyễn Chỉ Âm nhíu mi: ''Anh trai đội mũ?''

"Đúng vậy, cao cao gầy gầy, vừa nhìn đã biết là một anh đẹp trai. Chị biết đó em thường có ấn tượng sâu với trai đẹp mà, nên cũng nhớ anh này luôn. Sau khi hết phim anh ta không phải còn tới chào hỏi chị à? Đáng tiếc cái anh đẹp trai kia không thấy đâu nữa.''

Anh trai đội mũ, cúi đầu trốn tránh người khác, cùng nhau xem phim với Tiền Phạn, hết phim biến mất.

Nguyễn Chỉ Âm hình như hiểu ra gì đó.

Chẳng qua bây giờ điều cô chú ý chính là --

"Nghiên Sơ đâu?''

"Bị anh đẹp trai kéo vào phòng riêng rồi.''

Tần Tương khoa tay múa chân, y như diễn lại cho cô xem: ''Chị đi không bao lâu thì cái anh đẹp trai kia bất thình lình bước tới nói với chị Nghiên Sơ một câu 'Diệp Nghiên Sơ, em cũng dọn sang chỗ người khác rồi, trốn tránh vậy đủ chưa? ' sau đó lập tức kéo chị ấy vào phòng riêng ở bên kia, không thấy đi ra nữa.''

Cô nàng nói xong còn không quên cảm thán: ''Không phải em nhiều chuyện mà cô nam quả nữ vào phòng lâu như vậy rồi, chị Nghiên Sơ thật là có diễm phúc mà.''

Nguyễn Chỉ Âm: "......"

Cô bắt đầu nghi ngờ có phải mình không nên coi Tần Tương chỉ là một cô nhóc mới 19 tuổi nữa rồi không.

Vừa nghĩ đến đây, Tần Tương nhìn đồng hồ, bỗng la lên: ''Trời ơi, sắp 10 giờ rồi, em phải về nhà gấp nếu không mẹ em sẽ trách mắng chết mất.''

Nguyễn Chỉ Âm biết Phương Úy Lan quản lý thời gian ra ngoài của Tần Tương, cô đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho Diệp Nghiên Sơ thì Tiền Phạn bên kia trông như rãnh rỗi bước tới.

''Ôi, cô Tần uống rượu rồi? Vừa hay tôi chưa có uống. Chị dâu ở khá xa chỗ cô, nên về trước thôi.

Đúng lúc tôi tiện đường có thể tiễn cô Tần một đoạn.''

Dù sao cũng đã nói với anh Lâm sẽ tách đối phương ra khỏi chị dâu, cậu không thể để hai người tiếp tục tiếp xúc trên đường về, quyết dọn sạch cơ hội của Tần Quyết.

Nguyễn Chỉ Âm nghe vậy quay đầu nhìn Tần Tương.

Cô nàng sốt ruột muốn về nhà nên gật đầu không vấn đề gì, nói cảm ơn với Tiền Phạn rồi nhanh chóng dọn đồ đi theo theo cậu rời khỏi quán bar.

Nguyễn Chỉ Âm lúc này mới gửi tin nhắn cho Diệp Nghiên Sơ.

[Cậu không sao chứ?']

Qua mấy phút dài đằng đẵng mới nhận được tiin nhắn thoại của Diệp Nghiên Sơ trả lời --

[Âm Âm, cậu về trước đi, có thể tớ...... Còn phải giải quyết một lát nữa, không cần chờ tớ.]

Giọng nói mang theo tia mềm mại ngọt ngào.

Được, xem ra cũng không cần cô lo rồi.

Chìa khóa xe của Nguyễn Chỉ Âm nằm trong túi của Diệp Nghiên Sơ, nhìn trên bàn bên cạnh chỉ có đĩa trái cây, cô nghĩ Phó Sâm Viễn hẳn cũng không uống rượu có thể đưa Diệp Nghiên Sơ về nhà.

Vì thế cô gửi tin nhắn cho lái xe, sau khi đối phương tới cô một mình trở về biệt thự.

- -Biệt thự rộng lớn, yên tĩnh vô cùng.

Nguyễn Chỉ Âm vào nhà tắm xong đi ra cô lại nhớ đến lời Tần Tương vừa mới nói, lần đi xem phim hồi còn học trung học.

Ngồi trên giường lặng lẽ suy nghĩ một lát, cô gửi tin nhắn cho Trình Việt Lâm.

[Hồi cấp ba, anh có ra rạp xem [Chuyện vui ở Nam thành] không?]

Vài phút sau, cô nhận được tin nhắn trả lời của người đàn ông vẫn là lời ít mà ý nhiều nhưng cô lại không hiểu lắm.

[ ngăn kéo phía ngoài cùng bên phải trong phòng sách]

Nguyễn Chỉ Âm nhíu mày để mặc mái tóc còn chưa khô hết đi đến phòng sách.

Cô theo lời anh mở ngăn kéo phía ngoài cùng bên phải trên bàn phát hiện bên trong chỉ có một cái hộp sắt.

Mở hộp sắt ra --

Là hai tấm vé phim điện ảnh đã hơi ố vàng đặt trong túi zip.

Hàng số 5 ghế số bảy, hàng 6 ghế số bảy.

Nguyễn Chỉ Âm lặng im nở nụ cười, suy nghĩ bỗng chốc trở về buổi chiều hôm đó.

Cậu thiếu niên không biết từ đâu lấy ra một túi rác, sau khi thu dọn đống bừa bộn trên bàn, anh liếc cô một cái rồi thản nhiên nói: "Nguyễn Chỉ Âm rác của cậu rất nhiều, sao không vứt đi?"

Nguyễn Chỉ Âm ngẩng đầu lên khỏi đề thi, liếc mắt nhìn hộp sữa chua và túi bánh quy trên bàn, gật đầu nói: "Vậy vứt đi."

Lúc ở trường học, cô luôn cảm thấy không có đủ thời gian, thỉnh thoảng không muốn lãng phí thời gian đi căn tin thì sẽ ắn bán quy uống sưa chưa đã chuẩn bị sẵn.

Ăn xong lập tức bắt đầu giải đề, những túi bánh chưa kịp dọn.

Nguyễn Chỉ Âm đưa ta muốn dọn dẹp, Trình Việt Lâm bất ngờ nói: ''Ấy, cậu giải đề tiếp đi, để tôi.''

Cô nghi ngờ nhìn anh, tuy hơi khó hiểu trước sự 'tốt bụng' vô cớ của anh, nhưng suy nghĩ vẫn còn đang ở đề thi vừa rồi nên cô rút tay về, hiếm khi cảm ơn anh.

Sau này, đến khi phát hiện cùi vé xem phim trong hộp bút biến mất, Nguyễn Chỉ Âm đã lục cả cặp sách nhưng vẫn không thấy đâu.

"Trình Việt Lâm, cậu có nhìn thấy cùi vé xem phim của tớ không?''

"Không có, chắc là cậu làm mất rồi.''

"Phải không?" Nguyễn Chỉ Âm nhíu mày "Nhưng mà tôi nhớ rõ ràng đã để trong hộp bút rồi mà.''

Trình Việt Lâm cười nhạo: ''Chứ gì nữa? Chẵng lẽ có người trộm một cái cùi vé phim cậu đã xem à? Đáng tiền lắm à?''

Đối diện với ánh mắt hợp tình hợp lí và cũng rất có đạo lý của anh, Nguyễn Chỉ Âm nghẹn ngào: ''Được thồi.''

......Trong hộp sắt, hai tấm vé xem phim tuy đã ố vàng, nhưng nếp gấp trên bề mặt lại được người ta cẩn thận vuốt cho phẳng.

Nguyễn Chỉ Âm lẳng lặng đóng hộp sắt, thảo vào ngăn kéo.

Dường như, thế này cũng coi như là đã xem...... một bộ phim điện ảnh của hai người bọn họ.