Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa

Chương 31: Suối nước nóng tượng đồng



Mặt trời lặn dần, từ từ khuất sau những cành cây, ánh sáng bắt đầu mờ dần, cho đến khi bầu trời bên ngoài hoàn toàn tối đen thì bên ngoài phòng nghĩ mới vang lên giọng nói đầy quen thuộc của người hầu.

Mạnh Luân từ khi cảm thấy có người bên ngoài anh đã thức dậy nhưng không vội mở mắt ra, cho đến khi nghe thấy tiếng nói của người hầu anh mới vươn người sau đó ngồi dậy."

Trần Dương." Mạnh Luân lây người cậu rồi anh đứng dậy kéo mở cửa phòng.

Trần Dương ngơ ngác tỉnh dậy sau khi nghe thấy giọng nói lặp lại của người hầu thì liền hiểu tại sao anh gọi mình, vì vậy cậu ngồi dậy dùng tay vỗ vỗ người Túc Nhan.

Khoản năm phút sau ba người cũng tỉnh táo hoàn toàn mà bước đến nhà ăn, bên trong mọi người đã ngồi vào bàn đông đủ, buổi tối ngày thứ tư không mất người chơi nào nữa, sau khi bọn họ ngồi vào chỗ thì người hầu liền dọn thức ăn lên.

Mạnh Luân lúc này không vội cầm đũa, anh nhìn lướt qua từng người trong nhà ăn, ngoại trừ người đàn ông vẫn luôn dùng ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn anh thì còn lại sáu người có thể cùng nhau hợp tác, con số này cũng khá dư giả để chơi một trận thật vui vẻ ở phó bản này.

"Hợp tác không." Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng chén đũa va chạm, Mạnh Luân vừa cất tiếng nói liền đặc biệt rõ ràng.

"Anh muốn hợp tác như thế nào." Lat người duy nhất chưa tiếp xúc qua với anh trầm giọng nói.

"Ý trên mặt chữ, ngày thứ tư chắc không ai tìm được manh mối gì rồi, nhưng ngược lại với các người tôi biết cách thoát khỏi đây." Mạnh Luân giống như tùy ý mà nói.

"Làm sao chúng tao tin mày được." Max căm hận nói.

"Tôi không hề hỏi ý kiến của các người, tôi chỉ muốn câu trả lời." Mạnh Luân đối với người đàn ông này đã không còn chút kiên nhẫn nào "Được hay không."

Max phẫn nộ chỉ tay vào anh nhưng gã ta không nói được chữ nào.

Mạnh Luân phớt lờ gã mà hỏi những người khác "Còn các người."

"Anh muốn gì." Lanca trầm tư hỏi.

"Chơi với hệ thống này một trò chơi." Mạnh Luân mỉm cười.

"Ý anh là gì." Lat khó hiểu.

"Đừng lo lắng, mặc dù tôi chẳng bảo đảm chuyện gì cả nhưng tôi sẽ không để các người làm việc gì nguy hiểm đâu, bởi vì tôi đi mới thú vị chứ." Mạnh Luân thản nhiên nói.

"Chúng tôi gia nhập." Ngoc Quan cùng Kỳ Việt không suy nghĩ nhiều mà đồng ý, bọn họ cảm thấy anh là người đáng để tin tưởng.

Có hai người mở đầu những người khác suy nghĩ một chút cũng gật đầu đáp ứng, Trần Dương cùng Túc Nhan đều ngơ ngác cả quá trình đàm phán mà không xen được bất kỳ câu nào cả.

"Ăn xong mọi người tập hợp ở phòng tôi, hôm nay chúng ta sẽ rời khỏi phó bản này.." Mạnh Luân hài lòng nói sau đó anh cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa, những người khác thấy vậy cũng không hỏi nhiều mà tiếp tục ăn phần của mình, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đồng hồ đã điểm đến chín giờ, bên trong phòng nghĩ của Mạnh Luân mọi người đều tập hợp đông đủ, cửa phòng được đóng chặt, những người ngồi trong phòng cũng không biết tại sao bọn họ lại phí thời gian ngồi ở nơi này trong một tiếng đồng hồ mà không nghe được bất kỳ kế hoạch nào từ miệng của người đã bảo khi ăn xong sẽ bàn bạc kế hoạch cụ thể với bọn họ.

Nhưng khi bọn họ ngồi xung quanh anh thì lại không biết phải mở miệng hỏi như thế nào, chỉ có người đàn ông kia lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ chất vấn khiến bọn họ cảm thấy phiền chán không thôi, nhưng anh vẫn không nói gì thậm chí là ghét bỏ gã ta mà nhấm mắt dưỡng thần.

Vừa đến giờ những bóng đen đã nhanh chóng xuất hiện bên ngoài cửa, lần này số lượng của chúng còn nhiều hơn những ngày khác, có thể nói là tràn ngập ngoài khung cửa.

“Bọn chúng sẽ không vào đây đó chứ.” Ngọc Quan nhỏ giọng nói.

“Không biết nữa, tụ tập cùng một phòng thế này chẳng biết có vi phạm vào quy định hay không.” Lanca lắc đầu nói, nếu như phạm vào quy định nào đó thì những thứ kia sẽ trực tiếp tấn công người chơi.

“Tôi nghĩ là không đâu, bởi vì khi chia phòng là do chúng ta tự chọn mà.” Saka cũng nhỏ giọng nói vào, thật ra cứ ngồi chờ đợi thế này cũng khiến cô ấy hơi không tự nhiên cho lắm, lần đầu tiên sau khi vào phó bản cô tiếp xúc với nhiều người như vậy, trước đây hai anh em bọn họ chỉ luôn có một mình mà thôi.

Mạnh Luân cũng không xen vào bọn họ anh mở mắt ra nhìn số tượng bóng đen bên ngoài, thời gian từng chút từng chút trôi qua cuối cùng anh cũng đứng dậy nhìn nhóm người đang ngồi xung quanh rồi chỉ định.

“Saka cô lấy dây thừng ra đi, còn lại lấy vũ khi mình có ra.”

Saka gật đầu, lấy sợi dây thừng mà cô tìm thấy cầm trên tay.

“Cô từng thử công dụng của nó chưa.” Mạnh Luân hỏi.

“Nó chỉ là một sợi dây bình thường mà thôi.” Saka lắc đầu nói, đạo cụ được tìm thấy trong phó bản luôn có tính hên xui, nó có thể là một chỉ là một dụng cụ bình thường chẳng có công dụng gì cả cũng có thể là một dụng cụ sẽ xuất hiện trong cửa hàng hệ thồng có một công dụng nhất định đối với phó bản, mà những công dụng này không thể dùng suy nghĩ bình thường mà nói được.

“Vậy thì không được rồi, cô lấy dây của tôi đi.” Mạnh Luân lấy dây thừng mà lúc trước anh lụm được từ trong rừng tre ra, đây là một dụng cụ rất thần kỳ “Nó có công dụng kéo giãn.”

Saka nghe vậy liền đưa cho anh trai mình một đầu còn cô ấy thì cầm một đầu đi vòng quanh phòng để những người khác cầm từng đoạn rồi cô ấy kéo mạnh nó ra, cứ nghĩ rằng nó đã căng dây một khi kéo mạnh sẽ sẽ bị trùng mà giật lại nhưng không ngờ nó không những không kéo cô ấy lại mà sợi dây tiếp tục giãn ra kéo dài thêm.

“Hay thật.” Cô ấy cảm khái rồi thu dây trở về, không những nó có thể giản ra mà khi cô thu lại nó cũng bắt đầu co lại quay trở về hình thái ban đầu “Anh thật sự an tâm khi đưa nó cho tôi sao.”

Đây là một dụng cụ đặc biệt, vậy mà chàng trai trước mặt này lại có thể yên tâm đưa nó cho một người xa lạ là cô đây, tuy khi người chơi còn sống đạo cụ của họ sẽ không bị mất ngoại trừ người đó trao quyền sở hữu, nếu không chủ nhân của món đồ đó có thể thu hồi nó bất cứ lúc nào, nhưng cô ấy nghe nói người chơi cao cấp có một vài người cướp được dụng cụ của người chơi khác mà không cần giết người chơi đó.

“Không sao cả, tôi tin tưởng cô.” Mạnh Luân mỉm cười nhún vai sau đó anh đi ra cửa “Sau khi chúng ta ra ngoài liền đánh với những thứ ngoài kia, tốt nhất mọi người dùng những thứ có thể gây sát thương cho những thứ không phải bình thường kia, chỉ cần dồn được chúng vào một chỗ rồi dùng dây thừng trói chúng lại là được.” Nói xong anh kéo mạnh cửa ra.

Nhóm người nhanh chóng đi ra ngoài, bên ngoài dãy nhà nghỉ tối đen như mực, tuy có ánh sáng bên trong phòng chiếu ra nhưng, nhưng bên ngoài vẫn chẳng thấy được rõ ràng.

Saka thấy vậy liền lấy viên ngọc có thể chiếu sáng của mình ra thắp lên đầu mọi người.

“Chúng nó không có hình dáng cụ thể, chúng chỉ là những cái bóng, chỉ cần để ánh sáng trực tiếp chiếu vào những cái bóng là được.” Mạnh Luân nhìn một cái bóng đen bên trong bụi cây đối diện căn phòng của anh quả quyết nói.

Anh cầm kiếm trên tay rồi lao vào những cái bóng đen, tuy chúng chỉ là những cái bóng, nhưng vào ban đêm khi đứng dưới ánh trăng thực thể của chúng sẽ được hình thành, mặc dù hiện tại kiếm chém không chết, không đứt, không rời rạc nhưng bởi vì chưa có thực thể chúng sẽ bị dọ sợ sẽ vì sợ hãi mà lùi bước, né tránh rồi ẩn nấp vào những bụi cây xung quanh.

Mười người chia nhau ra vây quanh những cái bóng, bọn họ dùng tư thế sét đánh không kịp trở tay mà bức lui gần những cái bóng với nhiều kích cở lớn nhỏ khác nhau thành một chụm, bọn chúng ôm chặt lấy nhau mà run rẩy không thôi, nhưng miệng bọn chúng lại phát ra những tiếng cười đầy ghê rợn.

Saka thấy vậy liền cầm sợi dây đưa cho Ryu một đầu, đầu còn lại cô ấy tự mình cầm, hai người đi một vòng, hai vòng, ba vòng xung quanh những cái bóng ấy rồi kéo mạnh sợi dây, điều bất ngờ là nhìn từ ngoài thì giống như bọn họ chỉ đang quấn sợ dây bên trong không khí nhưng sợi dây lại lơ lửng trên không trung rồi bị bọn họ siết trặt lại sau đó thắt nút, mà những cái bóng bên dưới mặt đất lại giống như đang bị trói chặt, chúng nó không rừng vùng vẫy rít rao.

Mạnh Luân nhìn các tư thế méo mó, lồi lõm của những cái bóng mà không khỏi rùng mình, anh nhìn Ryu cùng Saka mà hỏi “Hai người siêu độ cho họ được không.”

“Không thể.” Saka dứt khoát nói, cô không biết tại sao anh có thể nhìn ra mình có kỹ năng siêu độ, nhưng kỹ năng này của cô chỉ dùng cho một người trong một phó bản mà thôi, với số lượng này thì không thể nào làm được “Nếu như anh có sách thánh thì may ra có thể.”

Đúng vậy bên trong cửa háng của hệ thống có một trang bị tên gọi là sách thánh, tên cũng như công dụng của nó chính là siêu độ, tuy cô ấy không biết tại sao trong một trò chơi kinh dị như thế này lại có một trang bị dùng để siêu độ linh hồn, nhưng cũng chỉ là nhìn thấy nhưng nó luôn luôn nằm trong trạng thái đen hoàn toàn.

Nghe nói chỉ có người chơi cao cấp mới có thể mua nó, nhưng số điểm lại cao đến ngất ngưỡng mà công dụng chỉ có một mà thôi vì vậy người chơi cao cấp chẳng ai cần đến nó cả, hơn nữa trong một trò chơi kinh dị sinh tồn như thế này thì có ai muốn siêu độ cho những npc này chứ.

“Vậy được rồi.” Mạnh Luân thở dài đầy thương cảm, anh định cho chúng siêu độ một cách nhẹ nhàng nhưng không được rồi chỉ đành đốt chúng cùng với rừng tre thôi.

“Anh định làm gì tiếp theo.” Saka nghe anh nói liền không khỏi thắc mắc, không biết rốt cuộc anh muốn làm gì nữa.

Mạnh Luân không trả lời mà anh đi lại nắm lấy một đầu của sợi dây thừng rồi kéo sợi dây theo sau mình, sau đó như trực nhớ gì đó anh mới xoay đầu lại dặn dò “Các người đi trước đến tòa tháp đi, đứng bên ngoài chờ tôi.”

“Tôi đi với anh.” Max nghe anh nói liền nhanh chóng đồi đi cùng, gã cúi đầu xuống khiến cho những người khác không thấy rõ khuôn mặt của mình.

“Được thôi.” Mạnh Luân tùy tiện gật đầu.

“Tụi em cũng...” Trần Dương cũng nhanh chóng nói, cậu nhìn sơ thôi cũng biết gã đàn ông này có ý đồ xấu với anh cậu rồi.

Nhưng Mạnh Luân không để cậu nói hết câu đã cắt ngang “Hai đứa đi cùng mọi người.” Anh không muốn kéo hai đứa nhỏ nhà mình vào chuyện này.

“Vâng ạ...” Trần Dương nghe vậy liền không tình nguyện mà gật đầu, Túc Nhan bên cạnh vỗ nhẹ vai cậu an ủi.

Sau đó mọi người chia nhau ra tám người cùng nhau chạy đến tòa tháp, hai người thì cùng một đám bóng đen đang bị trói chặt đi về phía rừng tre.

Mạnh Luân cầm một đầu dây kéo đám bóng đen phía dưới dất đi theo, Max thì cách anh một khoản cách chậm rãi theo sau, đến khi hai người đi đến rừng tre anh liền dừng lại giải vờ như đang suy nghỉ chuyện gì đó mà lơ đảng nhìn xuống dưới chân mình.

Max ở phía sau anh nhìn thấy vậy liền nở một nụ cười ác ý, gã ta nhẹ nhàng tiếp lên vài bước đến khi cách anh khoản vài bước chân thì duỗi tay ra muốn đẩy anh vào trong rừng tre.

Mạnh Luân khẽ cười sau đó anh thụp người xuống rồi dùng tay nắm chặt tay lại rồi xoay người đấm mạnh vào bụng của gã ta, khiến gã ta đau đớn mà lão đão lùi ra sao, động tác của anh nhanh đến nổi gã ta không kịp phản ứng lại chỉ ngơ ngác hứng trọn một cú đấm của anh.

Max cắn răng lấy thanh đao từ trong túi hệ thống ra, vừa lặng lẽ dùng tay chạm vào chiếc vòng ngay cổ tay của mình, nhưng tay gã ta chưa kịp chạm vào vòng phòng hộ thì cánh tay đã bị đứt lìa rồi rớt xuống đất.

“A a a a a a a a a a.” Sự đau đớn lan ra khắp toàn thân, máu từ khúc tay bị cắt phun trào ào ạt chảy ra không ngừng, bắn ra xung quanh.

Gã vội vàng buông thanh đao xuống mà ôm lấy vết chém như muốn ngăn máu chảy ra, giống như chỉ cần vịn chặt nó thì gã sẽ không sao cả.

Nhưng gã nào ngờ được người trước mặt chém đứt tay ông lúc này không phải Mạnh Luân, mà là một người có mái tóc dài che phủ cả người, quần áo thì tả tơi chỉ che được một chút da thịt tái nhợt, hai móng tay dài sọc mà bén nhọn đang giơ lên cao, người này không để cho gã có thời gian làm gì cả mà chỉ một giây thì gã ta đã bị chia năm sẽ bảy trước móng tay sắt nhọn kia, một người đang sống sờ sờ cứ như vậy đã biến thành một bãi thịt nát.

Mạnh Luân đứng im nhìn hết thẩy tình cảnh trước mắt, nhưng không hiểu sao anh lại không có chút lo lắng hay sợ hãi gì, đến chính bản thân anh cũng cảm thấy mình càng ngày càng trở nên kỳ lạ, hình ảnh trước mặt thật sự rất máu me, đáng sợ không những vậy người đứng trước amt85 anh hoàn toàn không chút quen biết nào bỗng nhiên lại xuất hiện chắn trước mặt anh.

Trong đầu anh lúc này có rất nhiều hình ảnh vụt qua một cách nhanh chóng, nhanh đến nổi anh chẳng thể nắm bắt được bất cứ thứ gì, nhưng anh biết mình không có cách nào rời mắt được, hiện tại trong mắt anh chỉ duy nhất hình bóng của người đàn ông này.