Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa

Chương 42: Vùng đất chết



Khi năm người trong căn nhà cuối thôn bình tĩnh đương đầu với đám xương tay trong yên tĩnh thì những căn nhà khác lại chẳng khác nào đang ở trong một cơn ác mộng, tiếng khóc la, sự suy sụp giống như một cơn bão vừa càng quét qua thôn làng yên tĩnh này.

Ngày thứ hai cuối cùng trôi qua trong sự tuyệt vọng kinh hãi.

Sự mệt mỏi của ngày hôm qua khiến nhóm Mạnh Luân đánh một giấc đến mười giờ, sau đó chuẩn bị thức ăn. Hôm nay khi Mạnh Luân vào bếp thì nhìn thấy thức ăn vẫn có đầy đủ trên kệ bếp không hiếu món ăn nào cả. Hôm qua cả nhóm mất sức rất nhiều nên anh quyết định làm thực nhiều thức ăn để bồi bổ bọn họ, dù sao thức ăn cũng sẽ lại xuất hiện trên kệ bếp mà thôi.

Năm người ăn một bữa cực kỳ ngon lành, sau khi ăn xong cũng là lúc sương mù rút về khu rừng. Bọn họ liền ra khỏi nhà mà đi đến cổng thôn.

Trong lúc đi đến cổng thôn, Trần Dương như đã suy nghĩ ra chuyện gì đó mà bật thốt lên: "Đúng rồi sao sương mù lui về trong rừng vậy mà hôm qua chúng ta vào rừng làm gì thấy sương mù đâu."

"Chúng ta không thực sự vào trong rừng, nơi đó giống như một con đường nhỏ để vào trong khu rừng to vậy." Túc Nhan lắc đầu.

"Sao lại vậy." Trần Dương không tin, thật sự đi rất lâu mà vậy sao chỉ mới đi được bên ngoài thôi vậy.

Mạnh Luân gật đầu đồng ý với Túc Nhan "Em có thấy những con đường mòn khác không, chúng nhầm mục đích dẫn dụ người chơi. Kiểu như cửa tử cùng cửa sinh vậy."

"Nếu như đi sai chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm." Trần Dương tỏ vẻ hiểu rõ. Nhưng Mạnh Luân lại lắc đầu: "Đối với phó bản này dù là sinh hay tử đều gặp nguy hiểm cả."

Khi đi đến cổng thôn năm người liền cảm nhận được không khí tuyết vọng bao trùm lấy người chơi. Ngày thứ ba tổng số người chơi chỉ còn lại mười người, tiếp tục mất thêm tám người chơi.

Ngoại trừ nhóm Mạnh Luân ra năm người chơi còn lại khuôn mắt tiều tụy ánh mắt không còn chút sức sống nào, bọn họ cứ tưởng là trò chơi sinh tồn nhưng sự thật chứng minh chưa chắc trò chơi sinh tồn thì có thể dễ dàng sinh tồn, thời gian mười ngày nhưng chỉ ba ngày đã mất hơn hai phần ba số người chơi.

Hiện tại số lượng còn quá ít,những ba chơi khác không muốn nhập bọn với nhóm Mạnh Luân nên đã tụ họp với nhau giống như đang nói gì đó, còn lại hai người chơi vẫn đứng im một chỗ không nhúc nhích. Mười người chơi đợi trước cổng làn vài phút mới thấy ông lão đi ra, ông ta giống như một người mấy bắt đầu lặp lại câu nói tuy nhiên địa điểm mà người chơi không thể đi đã thay đổi.

Ông lão nói xong liền rời đi, nhóm Mạnh Luân thấy vậy cũng xoay người định tiếp tục vào rừng thử xem nhưng đã bị một giọng nói gọi lại:

"Chào mọi người, có thể cho chúng em tham gia nhóm được không, em sẽ không gây cản trở đến mọi người."

Năm người xoay lại nhìn thì thấy hai có hai người đầy rụt rè đi đến, vẻ mặt muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng một trong hai người vẫn lên tiếng dò hỏi. Mạnh Luân quan sát cô gái nhỏ vừa lên tiếng rồi gật đầu, sau đó ánh mắt anh lướt sang chàng trai bên cạnh.

Người này khuôn mặt đầy vẻ không tình nguyện giống như hắn ta bị cô kéo đến, ánh mắt đầy ghét bỏ cùng một chút tối tâm nhưng không nòi tiếng nào, khi thấy anh nhìn sang thì lại cuối đầu xuống che giấu tâm trạng của mình.

"Còn cậu." Lai cũng nhìn thấy ánh mắt đó liền lên tiếng hỏi, ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm.

"Tôi... Tôi cũng sẽ không gây cản trở." Chàng trai ấp úng.

"Được, nhưng tôi nói trước, khi gặp nguy hiểm tôi sẽ ưu tiên cứu đồng đội của mình vì vậy nếu muốn sống đừng có mà tự tìm đường chết." Mạnh Luân nhìn chằm chằm chàng trai đang cúi đầu mà nói.

"Em hiểu rồi. Em là Tô Lư, người bên cạnh là anh Phiêu Phiêu ạ." Nhìn thấy ánh mắt của anh cô bé liền biết câu nói này của anh là muốn nói với ai vì vậy cô bé vui vẻ nói.

Thật ra có thể sống được đến hôm nay, cô bé đều nhờ sự bao bọc của anh trai mình, cô bé vừa không mạnh vừa không thông minh, nhiều lần cửu tử nhất sinh đều được anh trai cứu. Nhưng hôm nay đã không còn như trước nữa, cô phải sống, sống cho bản thân cô cũng sống thay phần cho anh trai cô.

Nhóm Mạnh Luân cũng nhớ được ngày hôm qua bên cạnh cô bé có một chàng trai, khuôn mặt hai người như đúc có lẽ người đó chính là anh trai cô bé. Nhưng hôm nay chỉ còn một mình cô bé vì vậy thái độ của họ cũng mềm mỏng hơn mà giới thiệu bản thân.

Bảy người không ở lại quá lâu, sau khi nói chuyện xong liền đi đến khu rừng. Nhưng khi mọi người định đi vào thì Mạnh Luân cản lại, hôm nay anh không muốn tiếp tục đi loanh quanh nữa: "Trần Dương, Ri với Túc Nhan ở lại."

"Sao vậy ạ." Trần Dương nghe vậy liền ngơ ngác hỏi.

Mạnh Luân mỉm cười xoa đầu cậu nhưng anh không nói gì. Nhưng anh không nói Túc Nhan vẫn có thể đoán ra được vì vậy bình tĩnh hỏi:

"Anh đi đến đó ạ."

"Nhờ em trông chừng nó giúp anh." Mạnh Luân gật đầu, anh không nói rõ cũng không phủ định mà nhờ vả cô.

Túc Nhan cũng không hỏi nữa mà mỉm cười cam đoan: "Được ạ, cứ giao cho em."

Mạnh Luân thấy vậy cũng mỉm cười, trong lúc không có ai để ý anh lấy vòng phòng hộ từ trong không gian hệ thống ra đeo vào cổ tay Trần Dương. Trần Dương kinh ngạc bật hốt:

"Anh..."

"Suỵt, giấu nó đi. Nếu như gặp nguy hiểm thì chạm vào nó rồi nắm lấy tay Túc Nhan." Mạnh Luân ra hiệu cho cậu đừng nói gì rồi nhỏ giọng dặn dò: "Nhớ kỹ nó chỉ bảo vệ em cùng một người khác mà thôi."

Trần Dương gật nhẹ đầu tỏ vẻ đã hiểu sau đó cũng không lên tiếng hỏi nữa.

Bàn giao xong Mạnh Luân cùng Lai đi thẳng vào trong rừng, lần này không tiếp tục vòng vo nữa mà theo hướng tây đi vào, nếu như trưởng làng đã cấm không có người chơi đến thì bọn họ càng muốn đến. Hai người đi đến cây cổ thụ to liền chia nhau đi vào các hướng có đường mòn, đa số các hướng đường sẽ dẫn bọn họ vào con đường cụt không có lối đi nào khác, cuối cùng chỉ còn lại một con đường duy nhất có thể đi sau vào.

Dọc đường đi đều có dấu hiệu đã bị đào bới rất nhiều lần, cùng với những vết cắt dài trên thân cây xung quanh, cây cối ở nơi này cực kỳ um tùm, chúng nó vươn tán cây cao to, màu lá cây xanh tốt đến kỳ lạ, mỗi lần đi qua một cái cây đều có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo đến run rẩy một cách khó hiểu. Nó giống như những cái cây này có sinh mạng vậy, chúng nó đang thèm khác mà nhìn chòng chọc vào con mồi một cách thèm thuồng.

"Đi xa ra những cái cây một chút." Lai không biết lúc nào đã đi phái sau, anh ta nhanh chóng lại gần nhỏ giọng nói.

"Ừ, đi nhanh thôi. Chúng giống như sắp cử động vậy." Mạnh Luân gật đầu.

Hai người tăng nhanh tốc độ, đi ra khỏi những cái cây mọc kỳ lạ thì bọn họ nhìn thấy vài cái hang động nằm ở hai bên đường, những cái cây xung quanh đây đều không có cao lớn như vậy. Tiếng ồn ào của đá, tiếp đập mạnh, tiếng thở hồng hộc, tiếng quát lớn, tiếng bánh xe có rất nhiều tiếng động phát ra từ trong các hang động.

Tiếng bánh xe lăn trên mặt đất càng lúc càng lớn, tiếng xì xào cũng trở nên rõ ràng hơn, Mạnh Luân cùng Lai nhanh chóng di chuyển núp vào phái sau một tảng đá to lớn ở gần đó. Bên trong một hang đá cách chỗ núp của hai người không xa, từ bên trong đi ra ba người đàn ông, khuôn mặt lem luốc, quần áo củ kỉ rách nát, ba người đàn ông hai người đẩy xe một người thì đang ôm một thỏi đá dài, màu như đá bình thường nhưng nó lại chẳng thề giống đá bình thường gì cả.

Ba người đi ra khỏi hang động liền chia hai hướng, một hướng thì đi con đường của những cái cây dưới đất đã bị đào, còn lại là càng đi sâu hơn vào rừng.

"Hình như là sắt" Lai nhỏ giọng nói.

Mạnh Luân gật đầu tiếp tục quan sát, sau khi thấy các nhóm người từ các hang động khác nhau đi ra giống như ba người lúc đầy liền nhỏ giọng nói:

"Vùng đất này có khoáng sản, hình như còn không ít."

"Vậy những cái tay xương tấn công chúng ta là do đâu." Lai khó hiểu, nếu như đó là tay của dân làng thì tại sao lại có thời gian chờ như vậy, một ngày là máu một ngày là xương.

"Tôi nghĩ những cái xương tay kia là của người bên ngoài." Mạnh Luân cũng không chắc chắn được.

Cạch. Trong lúc hai người đang nói chuyện thù từ phái sau phát ra một âm thanh cực kỳ nhỏ, nhưng với âm lượng này cũng đủ để những người đang đi khỏi hang động nghe thấy. Thôn dân nghe tiếng động đồng loạt nhìn qua, đôi mắt đờ đẫn giống như chỉ là những cái xác vậy, chỉ có bản năng đang hôi thúc khi thấy có người đi vào lãnh địa của mình mà nhanh chóng chạy ào đến, những thôn dân bên trong hang động nghe thấy tiếng cũng lần lượt chạy ra.

"A, tôi không làm gì hết. Tôi không làm gì hết." Phiêu Phiêu vừa đạp trúng vỏ cây liền giật mình, khuôn mặt trắng bệch. Khi thấy nhiều người như hung thần chạy về phái mình liền quay đầu chạy thẳng, trong miệng không ngừng van xin.

Mạnh Luân cùng Lai vội vàng ép người vào tảng đá, nín thở con ngươi trợn to nhìn chằm chằm nhóm người đang rượt theo người phía trước. Từng phút từng giây như ngừng thở mà chồ đợi nhóm thôn dân hoàn toàn biến mất vào trong rừng.

"Vào không." Lai hỏi. Mạnh Luân gật đầu rồi đi vào trong hang động gần nhất:

"Đi thôi."

Hang động khá lớn, rộng rãi bên trong đầy đá, xung quanh bụi phủ khắp nơi, trên đất để các dụng cụ như xẻng, cuốc búa, những công cụ thô sơ dùng để đào bới, đập nhiễn đá cùng cậy đá. Hang động không sâu, có vẻ vẫn đang trong quá trình nới rộng hang động.

"Đây đúng là sắt." Lai nhìn một thứ đang nhú ra từ chổ bị đập phá liền nói.

"Ừ, cuối cùng cũng biết được bí mật thật sự cảu vùng đất này." Mạnh Luân nói.

"Mọi thắc mắc đều đã được giải đáp." Lai thở dài, ba ngày mất đi rất nhiều người chơi chỉ vì chuyện này. Mạnh Luân gật đầu thở dài.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài nhưng không ngờ dân làng cũng đúng lúc đi về, vừa nhìn thấy bọn họ liền giống như kẻ điên mà lao đến.

"Tìm đường thoát rồi hãy chạy ra khỏi rừng." Mạnh Luân vội vàng nói sau đó lách người tránh một người dân đang nhào đến.

"Cẩn thận." Lai gật đầu rồi chuyển sang hướng khác, anh ta giơ chân đá một người dân rồi chạy thật nhanh vào rừng. Mạnh Luân nhìn thấy anh ta đã khuất vào rừng thì cũng né người sau đó chạy theo, hai người một trước một sâu chạy vào trong rừng phía, đuổi theo phái sau là hơn ba mươi người dân.

Tiếng gió thổi qua các cành cây tạo nên tiếng xào xạc, những cái cây mọc hai bên đường mòn theo tiếng gió mà đung đưa như cố ý mà xà thấp người dùng cành cây làm vật trở ngại gây khó dễ cho Mạnh Luân cùng Lai. Hai người vừa tránh né những cành cây quật đến vừa tăng nhanh tốc độ để nới giản khoảng cách với thôn dân.

Bọn họ chạy thục mạng, đến khi nhìn thấy cây cổ thụ phái trước Mạnh Luân liền thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy Lai tiếp tục chạy qua cây cổ thụ rồi vọt thẳng vào đường mòn dẫn ra bên ngoài sau đó anh xoay đầu nhìn nhóm người sắp đuổi kịp mình liền quyết đoán rẻ hướng chạy thẳng vào trong rừng. Thôn dân nhìn hai người chia hai hướng thì thoáng ngừng lại phân vân, cuối cùng bọn họ chia nhau ra rồi mới đuổi theo.

Mạnh Luân chạy vào rừng núi chập chùng không có lối mòn khiến anh vài lần vướng vào rể cây mà ngã xuống, khu rừng này khá rậm rạp, cây cỏ mọc um tùm nhưng kỳ lạ là trong rừng lại không có bất kỳ con thú nào sinh sống cả, vừa chạy anh vừa làm dấu dọc đường đi, càng chạy càng sâu vào trong, đến khi nhìn thấy sương mù đang che phủ ở phái trước anh liền dừng lại.

Những thôn dân đuổi theo phía au anh nhìn thấy sương mù liền sợ hãi, bất giác lùi về phái sau, nhưng khi nhìn thấy anh liền không cam lòng mà nhích lên phía trước. Mạnh Luân nhìn nhóm người sau đó nhìn đám sương mù liền quyết đoán mà đi vào, sau khi hình bóng anh bị che mất thì thôn dân liền xoay người rời đi.

Sương mù dày đặc che hết tầm nhìn, anh chỉ đi vào trong sau đó liền dừng lại chứ không dám thức sự đi vào sâu bên trong, sự lành lạnh chạm vào da thịt, những cơn gió như tiếng gào thét thổi qua, từng tiếng kêu đau thương mà tuyệt vọng vang vọng bên tai.

Từng chút từng chút cảm nhận rất rõ ràng, đám sương mù này không gây tổn hại cho người chơi, thậm chí cùng con là bùa giữ mạng cho người chơi, thời gian thật sự hoạt động cảu màn chơi này là khi sương mù xuất hiện. Nghĩ thông suốt Mạnh Luân liền đi ra khỏi sương mù trở về con đường lúc nãy anh đã đánh giấu, cuối cùng khi nhìn thấy cây đại thụ thì anh mới chạy vào con đường mòn ra khỏi khu rừng.

"Anh."

Vừa ra khỏi khu rừng liền nhận được một cái ôm cực kỳ kích động cảu Trần Dương.

"Không có chuyện gì là tốt rồi." Túc Nhan cũng vui vẻ nói.

Ri, Lai cùng Tô Lư thì đứng một bên thở phào nhẹ nhõm, cách bọn họ không xa Phiêu Phiêu hung tợn nhìn anh sau đó cụp mắt, từ trên xuống dưới cảu hắn ta đều rất chật vật, cả người đều có vế thương, quần áo đều rách nát, có thể nghĩ khi hắn chạy ra khỏi khu rừng đã gặp khó khăn đến cở nào.

"Có chút bản lãnh, nhưng tâm thuật bất chính. Cẩn thận." Lai đi lại gần nhỏ giọng nói.

"Ừ." Mạnh Luân gật đầu, trong hai người này thì cô bé nhỏ kia có lẽ thật thà hơn, như vậy cũng sẽ khiến cô bé có thể sống sót trong màn chơi này. Còn chàng trai kia thì... Tốt nhất đừng giở trò gì.

Bảy người cùng nhau quay trở lại phòng, hôm nay bọn họ quay về khá trễ chỉ có thể nhịn đói mà đi qua đi lại giữa hai căn nhà tranh của người chơi đã mất mà khinh bàn ghế về.

Phòng có thêm hai người nên không gian càng thêm chật hẹp, Mạnh Luân đưa bốn cái ghế cùng cái bàn để sát vách bên cạnh cái giường, làm như vậy để cho hai người có điểm tựa nếu như quá mệt mỏi.

"Tôi chúng tôi lại phải ngồi cái này, tội muốn ngồi trên giường." Phiêu Phiêu bất mãn nói.

"Được thôi." Mạnh Luân gật đầu nhưng không để hắn ta nói gì anh liền nói tiếp: "Cậu về căn nhà cảu cậu mà ngồi, chúng tôi không có trách nhiệm thực hiện yêu cầu vô lý đó của cậu."

"Anh... Anh." Phiêu Phiêu tức giận đến đỏ bừng cả mặt, nhưng trong phòng không ai quan tâm đến hắn ta mà tự ngồi vào vị trí cảu mình, Trần Dương cũng không vừa mắt liền lớn tiếng nói:

"Này em gái, tốt nhất nên cẩn thận nha. Nếu không bị người ta hại chết cũng không biết khóc với ai đâu."

Tô Lự cũng không phải thật sự là kẻ ngốc, từ lúc thấy hắn ta đi theo phái sau Mạnh Luân vào trong rừng liền biết được tâm tư bất chính của hắn, nên từ sau khi hắn chật vật chạy ra cô ta liền không còn đến gần mà còn cách thật xa. Lúc nãy khi để bàn ghế xuống sát vách cô nhìn thấy anh cố ý để hai cái thật xa, hành động này khiến cô cảm động không thôi.

"Nửa đêm hôm nay chúng ta sẽ thoát khỏi đây." Mạnh Luân nói rồi ngồi lên bàn của mình.

"Đây không phải trò chơi sinh tồn sao." Tô Lư kinh ngạc hỏi, bất kỳ người chơi nao cũng nghĩ đây là màn chơi sinh tồn.

Mạnh Luân lắc đầu: "Phải mà cũng không phải, bởi vì nếu chúng ta theo lối chơi sinh tồn thì qua hai ngày trước có thể nhận định người chơi sơ cấp như chúng ta sống không nổi, chỉ có một cách duy nhất đó là tìm lối ra."

Nghe xong anh nói mọi người đều trầm mặc, thật sự không ai ngờ rằng mọi suy đoán trước kia đều có thể là sai lầm.

Thời gian hiện tại là bốn giờ năm mươi lăm, bảy người trong phòng cùng nhau đón chờ cách thức tử vong mới của màn chơi.