Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa

Chương 44: Vùng đất chết



“Xong.”

Thời gian từng phút từng giây trôi qua mảnh xương cuối cùng cũng được ghép xong, Trần Dương vui vẻ hô lớn.

Mạnh Luân nhìn đi nhìn lại ba bộ hài cốt vẫn thấy chổ nào đó không đúng.

“Sao vẫn không nghe thấy thông báo nhỉ.” Túc Nhan khó hiểu.

“Không đúng, chúng ta thiếu rồi.” Mạnh Luân lắc đầu sau đó chỉ vào bộ hài cốt có khung xương khá nhỏ nói: “Bộ này thiếu một khúc xương.”

“A, đúng rồi. Lai lần trước anh có lấy một khúc xương đấy.” Ri bỗng nhiên la lên sau đó nhìn Lai nói.

“Đúng rồi, lần Túc Nhan bị vấp ngã đấy.” Trần Dương cũng nhớ ra.

Lai nghe vậy cũng giật mình, không ngờ anh có thể quên được chuyện này. Lấy khúc xương trong không gian ra anh ta liền ghép nó vào vị trí.

“Nhìn như vậy mới đúng nè, không còn cảm thấy kỳ lạ nữa.” Tô Lư gật đầu nói.

Khúc xương vừa ghép vào, Lai liền đứng dậy lùi ra sau.

Bộ hài cốt phát ra một tầng ánh sáng phá tan sương mù, trước mắt của sáu người liền tối sầm, bên tai vang lên tiếng nói máy mốc.

Manh Luân trước khi hoàn toàn lâm vào bóng tối thì thấy được một đứa bé chạy đến chỗ anh, đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình cầm lấy bàn tay của anh.

[Chúc mừng người chơi đã hoàn thành màn chơi.

Phó bản: Vùng đất chết.

Đánh giá cấp bậc: S+.

Phần thưởng của boss: Sự chúc phúc của đứa nhỏ (Tăng cảm tình đối với NPC trẻ nhỏ).

Phần thưởng hệ thống: Sương mù ẩn thân (Đạo cụ thăng cấp).

Công dụng: Ẩn thân vào sương mù sẽ không bị phát hiện, thời gian dài ngắn tùy vào sự thăng cấp.

Thời gian nghĩ ngơi: Một tháng.

Bắt đầu rời khỏi.

Rời khỏi thành công.]

Từ trò chơi thoát ra, thời gian của thế giới hiện thật liền tiếp diễn, ba người Mạnh Luân sau khi tỉnh dậy liền nhanh chóng thu dọn hành lí mà trở về nhà, bọn họ không thể nào tiếp tục ở lại nơi có cảm giác đang đứng ở trên nắm mồ của người khác, mặc dù không biết vùng đất này có giống diễn cảnh trong trò chơi hay không nhưng chỉ cần nghĩ đến liền cảm thấy ớn lạnh, sợ hãi.

Cùng ngày liền về nhà, ba người mệt mỏi ngồi trên sô pha mà thở dài.

“Lần này trò chơi thật nham hiển.” Túc Nhan nghĩ lại mà sợ, nếu chỉ một mình vào màn chơi này cô chắc chắn sẽ chết.

“Không biết ba người kia sẽ thế nào. Nhưng em cảm thấy Lai rất mạnh.” Trần Dương ngẩn ngơ nói, cậu có một cảm giác gì đó rất lạ.

“Trần Tiểu Dương, anh trai em khi nào mới đến gặp em.” Mạnh Luân hỏi, càng ngày anh càng tò mò với những thứ mà anh muốn biết rồi.

Trần Dương nghe anh hỏi liền nhanh nhẩu nói: “Hình như trong tháng này á anh.”

“Vậy à, nếu được thì anh muốn gặp mặt để hỏi vài chuyện.” Mạnh Luân gật đầu.

“Vậy để em hẹn anh ấy đến đây luôn.” Trần Dương cảm thấy gặp tại nhà tốt hơn.

“Được.” Mạnh Luân đồng ý sau đó nói “Các em lên lầu dẹp đồ đi, anh nấu xong đồ ăn liền gọi.”

“Vâng.” Hai người đồng thanh.

Sau khi ăn xong, ba người tiếp tục ai làm việc náy, Trần Dương cùng Túc Nhan chuẩn bị lên lớp, hôm nay hai người đều có tiết nhưng vào giờ trưa nên không sợ trễ.

“Anh, em đi đây.” Trần Dương đứng ngoài cửa nói vào nhà.

“Anh Luân, em cũng đi.” Túc Nhan nói theo.

Tiếng đóng cửa vang lên, trong nhà chỉ còn lại Mạnh Luân. Thở dài một hơi, càng ngày càng cảm thấy mình trở nên già nua rồi, anh như người lớn đang trông trẻ vậy.

Quét dọn lại căn nhà sau một ngày xa cách, sau đó anh bật máy lên xem diễn đàng của trò chơi.

‘Tin hót, tin hót, màn chơi hôm nay tổng cộng hai mươi người chơi nhưng ra ngoài chỉ có sáu người, trên hết màn chơi này cũng đã bị đóng cửa vĩnh viễn rồi.’

Tình Tình: Thần thánh phương nào mà lợi hại vậy.

Ông cảnh cáo cưng: Hai mươi người, đây là màn chơi khó thế nào vậy.

Cao thủ là đây: Chẳng lẽ sáu người sống sót là người chơi cao thủ.

Sống là chân lí: Không phải, nghe nói chỉ là người chơi sơ cấp, hình như là cái người đã vào trò chơi tượng đồng.

Mạnh Luân đọc từng cái bình luận của bài viết được ghim đầu trang sau đó bấm vào thông báo của hệ thống.

‘Thông báo màn chơi vùng đất chết hiện tại sẽ bị đóng cửa vĩnh viễn.’

Xem thông báo của hệ thống Mạnh Luân lại lướt xem bình luận của người chơi, trong các bình luận đều nhắc đến một cái tên, người chơi này đi qua màn chơi nào thì màn chơi ấy hoàn toàn bị huỷ khỏi hệ thống trò chơi.

“Không ngờ anh trai Tiểu Dương mạnh đến vậy.” Vừa xem anh vừa lầm bầm.

Trong những ngày nhàn nhã, thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, từ màn chơi trước thoát ra đến nay đã nữa tháng.

Sinh thoạt của ba người vẫn vậy mà tiếp diễn, trong màn chơi tiếp theo bọn họ quyết định qua tháng tám sẽ tính sau.

Bầu trời mùa thu mát mẻ, Mạnh Luân vừa dịch xong một hạng mục lớn có tiền lương rất khá, liền nhân lúc Trần Dương cùng Túc Nhan đi học, ra chợ mua đồ ăn để nấu một bữa thịnh soạn để cổ vũ hai người.

Đi vòng cả khu chợ mới mua đủ các món ăn như ý muốn, tính tiền xong tất cả anh liền đi bộ về nhà, chợ cách nhà không xa chưa đầy mười phút liền thấy căn nhà.

Mạnh Luân đi lại gần mới phát hiện trước cửa nhà có một người đang đứng, liền vội vả đi lại hỏi:

“Xin hỏi, anh tìm ai.”

Người đàn ông nghe tiếng liền nhìn qua, khuôn mặt lạnh băng, làn da màu lúa mạch, đôi mắt sắc bén, cả người đều toát ra khí thế người lạ chớ tới gần.

“Cho hỏi, anh tìm ai.” Nhìn người đàn ông không có ý muốn trả lời, Mạnh Luân liền kiên nhẫn lập lại.

“Xin chào, tôi là Trần Phong.” Trần Phong nhìn Mạnh Luân chằm chằm rồi hỏi: “Tôi tìm Trần Dương.”

“Xin chào, tôi là Mạnh Luân.” Mạnh Luân lịch sự giới thiệu rồi đáp lại: “Mời anh vào nhà, Trần Dương giờ này vẫn còn ở trường.”

Trần Phong gật đầu không nói tiến, y đi đến gần Mạnh Luân cầm hết đồ trên tay anh sau đó hất đầu ý bảo ‘mở cửa’.

Mạnh Luân lúc đầu cũng ngơ ngác sau đó cười cười lấy chìa khoá mở cửa ra, hai người cùng bước vào nhà, Trần Phong thay đổi dép liền quen cửa quen nẻo mà đi thẳng vào bếp để đồ ăn ngăn nấp vào tủ lạnh rồi mới đi ra ngồi vào ghế sô pha, hành động của y đầy quen thuộc như đã thực hiện rất nhiều lần.

Mạnh Luân thấy vậy cũng không suy nghĩ nhiều, vào bếp liền pha hai tách trà bưng lên.

“Mời dùng.”

“Cảm tạ.” Trần Phong nhấp một miếng trà, không ngờ mùi vị của tách trà này lại thập phần quen thuộc, trong trí nhớ của y mùi vị này khắc sâu trong tâm khảm.

“Tôi có nghe Trần Dương nhắc đến cậu, cảm ơn đã chăm sóc nó.” Trần Phong chân thành nói: “Hiện tại người thân của nó chỉ còn mình tôi, những năm qua tôi không thể làm tròn trách nhiệm của mình, nhưng cũng may có cậu, thật sự cảm ơn cậu.”

“Anh quá khách sáo rồi, tôi cũng chỉ có một mình thêm một người em trai, giống như thêm một niềm vui mà thôi.” Mạnh Luân lắc đầu cười.

Hai người khách khách khí khí một hồi Mạnh Luân liền quyết định hỏi.

“Chắc hẳn anh cũng biết đến nó.”

“Ừm, tôi có nghe Trần Dương nhắc đến.” Trần Phong gật đầu nói: “Chuyện nào tôi biết liền không dấu diếm.”

“Cảm ơn.” Mạnh Luân cảm kích nói: “Anh biết bao nhiêu về nó.”

Trần Phong lắc đầu đáp “Không nhiều, tôi vào trong màn tân thủ vào tám năm trước, tốn hai năm để thích nghi với nó, sau đó tôi mới bắt đầu tìm hiểu quy luật của nó.”

“Nếu nói nó bắt người chỉ là ngẫu nhiên thì không phải, đa số những người bị đưa vào trò chơi thì luôn có một sự đánh đổi, nó sẽ tìm những người có tham vọng và ước muốn, số còn lại chỉ là sẵn tiện bị kéo vào, đa số những người này sẽ được lựa chọn tiếp tục hay dừng lại, các màn chơi được chia thành năm cấp, tân thủ là những người qua vòng sơ khảo sau đó là sơ cấp, trung cấp, cao cấp, cao thủ, cuối cùng thần cấp.”

Mạnh Luân nghe đến đây thì kinh ngạc vô cùng bởi vì những người đứng trong bản xếp hạng không một ai đạt được thần cấp.

“Chắc cậu chỉ nằm ở sơ cấp, sau khi màn thăng cấp hoàn thành sẽ được thưởng đồng rin, cùng với ngân hàng và bách hoá sẽ được mở ra, đối với người chơi hai cái này sẽ đáp nhiều nhu cầu thiết yếu, nhưng nó không phải tất cả, chỉ khi nào người chơi đạt đến cấp thần mới có thể biết được nhiều hơn nữa về nó.”

“Làm sao để hoàn toàn thoát khỏi nó.” Mạnh Luân hỏi.

Trần Phong lắc đầu thở dài “Không biết, cũng chưa có ai thoát ra được, thậm chí không một người chạm đến thần cấp.”

Không khí trong phòng thay đổi, sự mệt mỏi kéo dài, không ai biết được con đường này cuối cùng sẽ đi đến đâu.

“Trần Phong, anh có biết cách sử dụng cùng nâng cấp những thứ này không.” Mạnh Luân nói sau đó lấy những mòn đồ trong không gian ra, những thứ trong không gian có thể lấy ra bên ngoài.

Trần Phong gật đầu nhìn những thứ bày trên bàn, sau khi nhìn hết thẩy y không khỏi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền trở về bình thường.

“Sao thế.” Mạnh Luân hỏi.

“Cậu thật may mắn, đây toàn là những đạo cụ hiếm trong trò chơi, nếu có thể nâng càng cao thì tác dụng càng lớn.” Trần Phong nói.

Mạnh Luân nghiêm túc nhìn đạo cụ của mình ngoại trừ thanh kiếm có lực sát thương thì những cái còn lại đều là thẻ bài.

“Anh Trần, người chơi được phân chia theo cấp bậc vậy màn chơi thì sao.” Như trực nhớ ra chuyện gì Mạnh Luân hỏi.

" Tất nhiên cũng vậy, chỉ có điều khi cấp của người chơi càng cao càng có nhiều đặc quyền, ví dụ như khi người chơi sơ cấp có thể vào màn chơi tân thủ để có thêm đánh giá cao, người chơi trung cấp vào màn chơi sơ cấp để có thêm đánh giá cao cùng trang bị cùng với tỉ lệ sống cao." Trần Phong nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục “Số lần ra vào của người chơi sơ cấp là một tháng một lần, nhưng với người chơi trung cấp sẽ là ba tháng một lần, càng cao số lần ra vào trò chơi càng ít, nhưng sẽ càng khó, vì vậy người chơi sẽ vào càng màn chơi thấp để tìm kiếm trang bị cùng đồng rin.”

“Thì ra là thế, vậy anh Trần thì sao, tỉ lệ vào trò chơi của người chơi cao thủ là bao lâu.” Mạnh Luân tò mò.

“Hai năm một lần, có thể là ba năm tùy theo người chơi.” Trần Phong cũng không dấu diếm.

“Vậy khi người chơi có cấp bậc cao thì màn chơi cũng sẽ tự động tăng độ khó sao.”

“Đúng vậy.” Trần phong gật đầu rồi nói “Lần sau khi vào trò chơi tôi sẽ đi cùng.”.

“Được, tôi định vào giữa tháng sau.” Mạnh Luân khẽ cười nhưng rồi lại nói “Nếu anh vào nhất định phải đăng kí, tôi không muốn những người chơi cấp thấp bị chết oan mạng.”

“Được.” Trần Phong đồng ý.

“Còn một chuyện nữa, thời gian được tính trong trò chơi cùng với thế giới thực là như thế nào.” Mạnh Luân nói thêm cái mà anh thắc mắc nhất.

“Thời gian sẽ được trò chơi quy định khi trò chơi mở ra, những người chơi vào trò chơi trong khoản thời gian nào thì sau khi thoát ra sẽ giữ nguyên thời gian của từng người chơi.” Trần Phong nói.

Hai người nói thêm một lát Mạnh Luân liền vội vã vào bếp, hiện giờ cũng đến trưa, Trần Dương cùng Quan Ngữ cũng sắp về anh phải nhanh chóng làm cơm.

“Anh Luân, chúng em đã về.” Trần Dương cùng Quan Ngữ đồng thanh nói.

“Mừng hai đứa về nhà.” Mạnh Luân từ trong bếp nói vọng ra.

“Thơm quá.” Về đến nhà liền nghe mùi hương ngon lành Trần Dương không chờ nổi mà chạy vào bếp nhưng không ngờ thấy một người khác cũng ở trong này.

“Trần Dương, đi lâu vậy có vui không.” Trần Phong nhìn em trai mình lạnh mặt nói.

“Anh, anh hai, ha ha ha, lâu rồi không gặp.” Trần Dương lắp bắp.

“Dẹp đồ đi rồi ăn cơm.” Mạnh Luân mỉm cười bưng đồ ăn ra bàn.

Trần Phong thấy anh bưng cũng vào giúp một tay, khung cảnh này nhìn vào rất hài hoà, Trần Dương nhìn cũng cảm thấy hoảng hốt.

“Chào anh.” Quan Ngữ đi vào bếp cũng chào hỏi.

“Xin chào.” Trần Phong gật đầu đáp lại.

Bốn người cùng dùng bữa, sau khi xong Mạnh Luân để Trần Dương cùng Trần Phong ngồi lại nói chuyện còn anh và Quan Ngữ thì trở về phòng.

Từ ngày đó Trần Phong bắt đầu đi lại giữa khách sạn cùng nhà Mạnh Luân, mọi người cứ vậy mà cũng dần dần quen thuộc với nhau.

Tháng tám vừa qua, chuyện học hành của Quan Ngữ cùng Trần Dương càng ngày càng gấp gáp, ngày vào trò chơi thì càng gần càng gần.

Ngày chín tháng tám, chín giờ bốn người bắt xe qua công viên trò chơi ờ thành phố Uri, bởi vì là ngày thường nên công viên không có người vào, mua vé vào cổng công viên sau đó đi thẳng vào khu vui chơi.

“Chúng ta phải đi vào đâu đây.” Trần Dương ngơ ngác hỏi, thật ra rất lâu rồi cậu mới đi vào đây.

“Hình như là vào khu trò chơi nghìn gương.” Quan Ngữ nhớ lại thông tin màn chơi.

Trần Phong nhìn Quan Ngữ một thân nữ trang liền không khỏi khó hiểu nhưng chuyện riêng của người khác ấy cũng không muốn hỏi nhiều nên cũng chỉ nhìn một cái rồi thôi không hỏi gì.

“À, anh Phong sau khi vào trong nhớ gọi em là Túc Nhan nhé.” Quan Ngữ thấy ánh mắt của anh ấy liền nhe răng mỉm cười.

“Đi thôi.” Mạnh Luân buồn cười nhìn bọn họ rồi nói.

Trò chơi nghìn gương, trò chơi cũng giống tên này là một căn nhà để một nghìn cái gương ở khắp mọi nơi, khi đi vào ngoại trừ ảnh chiếu của bản thân thì không thấy được gì cả, đây cũng xem là một trò chơi mê cung nhưng lại khó hơn ở chỗ bản thân sẽ không có bất kỳ phương hướng nào khi đi vào đây.

“Vào thôi.” Nhìn căn nhà trước mặt Mạnh Luân thở dài, chắc chắn màn chơi này không dễ dàng rồi.

[Chào mừng mọi người đến với hệ thống trò chơi.

Tên trò chơi: Thế giới trong gương.

Màn sơ cấp: Tấm gương phản chiếu còn người.

Gợi ý:

Tìm kiếm sự thật về bạn.

Tin tưởng có thể khiến bạn chết cũng có thể khiến bạn trường tồn.

Cái nào là thật cái nào là giả.

Thời gian: Không cố định.

Cảnh báo: Chúng nó luôn ở gần các bạn và xuất hiện những lúc các bạn không hề phòng bị.

Bởi vì người chơi đã vượt qua màn chơi vượt cấp cao nên bạn đã đủ điều kiện vào màn chơi thăng cấp lên trung cấp.

Chúc bạn có một trải nghiệm vui vẻ].