Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 105: Thông đồng



Hắn lúc này vô cùng phẫn nộ

Lại dám chơi hắn 1 vố

Thì ra mẹ đã sớm thông đồng giúp cô ấy?

Phi Ưng, cô ta không muốn ở đây, cũng không thuộc về nơi này. Kết thúc được rồi

Nghe xong câu nói này, lửa giận trong người hắn bùng phát như dung nham, lập tức gầm lên

Có thuộc về nơi này hay không là do con định đoạt!!!

Vừa dứt câu, liền nhìn về hướng cô đang nấp sau Bảo Mai Bảo Nghi. Bá đạo ra lệnh

Lạc Y Y, mau qua đây!!!

Cô lúc này có chỗ dựa, chẳng còn sợ hãi nữa. Dứt khoác trả lời

Không! Tôi không qua! Tôi với anh không có quan hệ gì...

Có hay không, không phải em nói là được, đừng quên trong tay tôi có gì. Nếu em còn dám ngang bướng cãi lời thì đừng trách tôi. Tôi nói lại lần nữa... mau qua đây!!!

Hắn tiến lên 1 bước dùng khí thế bức người uy hiếp. Từng câu từng chữ đều nghiến răng mà nói

Bàn tay cô níu lấy áo Bảo Mai càng chắc chắn hơn, tuy vậy cũng sợ sệt lùi ra sau vài bước. Ánh mắt của hắn đỏ ngầu, tựa như con thú dữ xổng chuồng

Lạc Y Y, mày can đảm lên đi. Chẳng có gì đang sợ

Hắn không còn gì uy hiếp, hơn nữa... Bạch phu nhân ở đây sao có thể để hắn làm bừa?

Y Y hít vào 1 hơi, dũng cảm nói

Vậy thì tôi cũng nói lại lần nữa... Không qua, có chết cũng không qua. Anh đừng hòng ép buộc tôi thêm lần nào nữa!!!!!!!

Người đâu!!!!

Bảo vệ của biệt thự nhanh chóng xuất hiện bao vây khắp nơi. Thậm chí còn chặn hết tất cả cửa ra vào

Hắn thét lên đầy giận dữ, ngay cả Lê Phương Kiều cũng bị bộ dạng này làm giật mình1

Con đang làm gì vậy?

Bà không thể tin vào mắt mình, nhanh chóng hỏi

Hắn cũng chẳng còn bộ dạng cung kính thường ngày, chẳng cấm kỵ gì mà nói

Mẹ, mau giao cô ấy cho con

Lạc Y Y bám lấy Bảo Mai càng quyết liệt hơn. Chỉ mong cô ấy đừng bao giờ buông mình ra

Hắn lúc này khủng bố hơn bao giờ hết, nếu cô thật sự bị tóm thì chỉ có chết mà thôi

Nếu mẹ muốn đem cô ta đi thì sao?

Bà nhất định không nhân nhượng

Hắn cũng chẳng chịu thua, nhanh chóng nói ra ý định trong lòng

Vậy thì hôm nay đừng ai mong rời khỏi nơi này

Con...

Bà sốc đến mức không nói được gì

Con trai bà, đứa con chẳng bao giờ dám làm trái ý dù chỉ 1 lần nay lại khăng khăng vì 1 người con gái mà chống đối đến mức này ư?1

Thanh Thanh ở bên cạnh nhanh chóng vuốt vuốt lưng để bà mau chóng ổn định

Nhìn thấy Bạch Dạ Phi Ưng giận dữ như thế, cô ta không nhịn được liền nói với bà

Phu nhân, thiếu gia bây giờ chắc chắn không thể lay chuyển được ý định. Người hà tất vì 1 người ngoài mà tổn hại tình mẹ con. Chúng ta cứ tạm thời rút lui, đợi thiếu gia nguôi giận ngày mai hãy đến. Tô tiểu thư còn đang đợi bên ngoài. Chuyện này nếu phức tạp hơn... sẽ rất khó giải quyết

Lê Phương Kiều suy nghĩ hồi lâu, bất lực thở dài nói với hắn

Chuyện này... kết thúc ở đây... chúng ta đi1

Nói xong liền đưa ra ám hiệu cho Bảo Mai, Bảo Nghi1

Lạc Y Y nhìn thấy bảo vệ vây cửa đã sớm lui ra trong lòng nhẹ nhõm vô cùng

Tốt quá rồi, cuối cùng vẫn có thể thoát khỏi nơi này

Cũng xem như khổ tận cam lai

Xoay người định rời đi, chỉ thấy 2 người đang bảo vệ mình nay lại chặn đường không cho cô đi

Y Y chợt hiểu ra điều gì đó

2 người...

Cô nhìn bóng lưng phu nhân rời đi cũng nhanh chóng muốn chạy theo nhưng đã bị cản lại

2 cô đang làm gì... mau cho tôi đi... mau.. á!!!!

Chưa kịp nói xong, tay đã bị nắm lấy rồi lôi về phía sau. Cô như chết lặng

Cửa ra ngày càng đóng chặt, người cô nghĩ rằng sẽ giúp cô thoát khỏi cũng rời đi rồi

Nhưng tại sao cô vẫn còn ở đây?

Không... đừng... phu nhân... đừng mà!!!1

Lạc Y Y cố gắng níu kéo, mong rằng bà sẽ đổi ý mà giúp cô

Đúng rồi, bà là mẹ của hắn kia mà. Sao có thể vì 1 người ngoài chẳng có chút địa vị gì như cô mà cùng hắn trở mặt?

Dù bị lôi kéo nhưng Y Y vẫn muốn chạy đến cửa

Hắn ôm ngang eo cô, lần nữa cảnh cáo

Em an phận cho tôi!!!