Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 107: Cô cầu xin (H)



Cô sợ đến mức không dám nói gì, chỉ nằm yên nhắm chặt mắt

Cơn tức giận của hắn càng thêm to lớn, ánh mắt càng thêm hung bạo

Tính toán cũng thật chuẩn, chơi đùa tôi như 1 con mèo. Vờn cũng thật tài tình... rất vui đúng không?

Tôi chỉ muốn đến nơi thuộc về mình, điều đó có gì sai chứ?

Y Y cố chấp nói

Hắn bóp chặt cằm ép cô mở mắt nhìn hắn

Y Y nhìn vào ánh mắt đầy căm phẫn của hắn, nước mắt cứ tuông như mưa. Cô không nhịn được mà hỏi

Chỉ vì 1 lần tôi giúp Phi Yến tính kế anh... mà anh hận tôi đến vậy sao?

Đi đến dự hôn lễ của anh trai mình, điều này với hắn chẳng ảnh hưởng gì. Nhưng vẫn giày vò cô đến thê thảm

Vì Bạch Diệp Phi Yến là đứa em mà hắn yêu thương, chẳng thể trút hết bực tức lên đầu cô ấy. Mà hắn đem cô ra xả hận?

Đã qua 1 thời gian rồi, vẫn chưa nguôi ngoai. Thật sự muốn triệt đường sống của cô đến vậy ư?

Hắn nhìn vào ánh mắt đầy đau thương của cô, lực đạo trong tay liền giảm đi

Tôi không hận em

Hắn lúc đầu nhìn thấy cô chỉ cảm thấy không ưa cái điệu bộ tự cho mình là đúng. Dám tính kế hắn

Nhưng khi sống chung, cô kiên cường cố chấp mà lại yếu ớt vì người thân

Chịu mọi uất ức cũng cố nén chịu, khiến hắn có chút xót xa

Bộ dạng cô lấy lòng hắn vừa ngây ngô, vừa đáng yêu lại có thể khơi gợi bao nhiêu d.ục vọ.ng trong người hắn

Khiến trong lòng hắn tràn ngập cảm xúc khó tả

Cô biến mất đột ngột, hắn lo lắng cô xảy ra chuyện bất trắc. Nhưng nào ngờ cô trốn đi, muốn rời xa hắn

Bạch Dạ Phi Ưng tức giận vô cùng. Hắn muốn trừng phạt những người không nghe theo lệnh mình

Nhưng khi thấy cô khóc đau thương, bản thân có chút không nỡ rồi

Bàn tay nhẹ lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má

Lạc Y Y nghe thấy hắn không có ý hận mình, bản thân liền có chút hi vọng

Cô nhanh chóng nói ra điều mình muốn

Nếu đã vậy... thì thả tôi đi. Tôi xin thề, từ nay về sau sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt làm cho anh khó chịu. Sẽ tìm 1 nơi cách xa nơi này, âm thầm mà sống

Thanh âm của cô bắt đầu nghẹn ngào, không thể ức chế chua xót nảy lên trong lòng, nước mắt nóng bỏng cũng chảy xuống nhiều hơn

Hắn nghe thấy câu trả lời này, bao nhiêu luyến tiếc lúc nãy liền biến mất sạch sẽ

Đôi mắt lạnh lùng nhìn cô, tàn nhẫn nói

Cả đời này em cũng đừng hòng thoát khỏi tôi

Lạc Y Y nghe xong, trái tim thắt lại. Cô dùng bàn tay nhỏ bé đang run lẩy bẩy đánh thùm thụp lên ngực hắn. Bắt đầu nhích người lên trên muốn thoát ra

Nhưng chẳng làm được gì

1 phần do hắn đã ép sát cơ thể non mềm. Mặt khác, sự sợ hãi và khí lực của hắn áp bức khiến cô không thể làm gì hơn

Giống như con hải âu nhỏ bị rơi xuống biển, yếu đuối bất lực chỉ có thể quẫy đạp trong vô vọng trước hàm răng sắc nhọn của con cá mập

Bạch Dạ Phi Ưng xé nát cái áo cô đang mặc, cúi đầu mút lấy cổ cô

Y Y kháng cự, nhưng hắn vẫn tự tiện làm bừa

Bàn tay to đặt lên 1 bên to mềm, cách lớp bra mỏng tùy ý vu.ốt ve

Đừng! Thả ra, mau thả tôi ra... làm ơn... đừng... xin anh thả tôi ra đi mà!!!

Cô vừa khóc vừa cầu xin, hắn vờ như không nghe

Đầu lưỡi trơn bóng liếm lấy cái cổ mảnh khảnh sau đó mút chặt tạo ra 1 bông hoa đào trên làn da trắng mịn

Hắn kéo tay cô lên đỉnh đầu, ghì chặt lại

Ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chăm vào cơ thể xinh đẹp

Dừng lại... anh dừng lại đi

Hắn cúi đầu che đi cái môi nhỏ đang không ngừng nói chuyện. Cảm nhận được cánh môi mềm mại đang run rẩy, hắn mất khống chế đưa lưỡi vào bên trong khuấy đảo

Cô đã chịu sự dày vò này rất nhiều lần, bây giờ không còn ràng buộc vẫn phải nhẫn nhịn hay sao?

Nụ hôn của hắn... cô không thích

Lạc Y Y không tiếp nhận, lập tức cắn chặt lấy môi hắn

1 dòng máu đỏ lập tức tuông ra. Hắn cũng chẳng quan tâm, chậm rãi hướng về nụ anh đào kia ngoạm lấy tận lực hút chặt