Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 119: Đừng mong trốn thoát



Bây giờ sang Mỹ hắn chắc chắn sẽ tìm được cô, chỉ có thể tạm thời làm phiền Tô tiểu thư

Tôi...

Chưa kịp nói gì, cô đã cảm thấy đầu mình choáng váng, trời đất đảo lộn chẳng còn nhìn thấy gì nữa

Bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng gọi đầy hốt hoảng của Tô Ngọc Liên

Y Y, cô làm sao vậy... mau tỉnh lại đi... quản gia... mau gọi bác sĩ đến!!!

Không lâu sau đó, cô đã ở hoa viên tại nhà chính

Bạch Dạ Phi Ưng từ trong bóng tối từng bước đến gần, hắn không ngừng nói với cô

Em dám bỏ trốn?

Lạc Y Y không ngừng lui về phía sau, cô sợ hãi nhìn xung quanh. Đâu đâu cũng đều là người của hắn

Cô bị vây khốn giữa đám người và nỗi sợ hãi của chính mình

Xoay người muốn trốn, liền bị hắn nắm lại

Còn muốn chạy? Dù em có làm gì cũng không thoát khỏi tay tôi đâu, bất cứ ai cũng không giúp được. Cả đời này đừng mong trốn thoát!!!

Y Y muốn chạy nhưng tay và chân cứ như bị ai nắm chặt, ngay cả miệng cũng không mở ra được

Chỉ có thể bị hắn kéo vào nhà

KHÔNG!!!

Cô thét lên đầy sợ hãi rồi bật người dậy

Cùng lúc đó, cơ thể cũng cử động được như bình thường

Thở dốc hoảng loạn quan sát xung quanh

Cô đang nằm ở trên giường, nơi này là phòng mà Tô Ngọc Liên đưa cô đến

Vậy thì việc bị bắt lại.... hoá ra chỉ là mơ

Cô gái nhỏ trên gương mặt nhễ nhại mồ hôi vô lực tựa ra phía sau

Thật là may quá, vẫn chưa bị bắt về

Cô tỉnh rồi sao?

Tô Ngọc Liên nghe thấy tiếng thét vội vàng chạy vào sợ xảy ra chuyện bất trắc

Cũng may không sao

Cô ấy nhanh chóng đến ngồi lên giường vỗ vỗ trái tim vẫn còn đang nhảy loạn của mình

Cô đột nhiên ngất xỉu, doạ tôi sợ muốn chết đi được. Cũng may lúc nãy bác sĩ nói cô vẫn ổn, có điều..

Lạc Y Y nhìn cô gái trước mặt, có gì đó khó nói? Chẳng lẽ cô mắc căn bệnh gì đó?

Tô tiểu thư... cô... cứ nói đi, tôi làm sao?

Tô Ngọc Liên ấp úng

Y Y, cô mang thai hơn 1 tháng rồi

Cô... cô nói gì vậy... tôi... không... sao... sao có thể...

Mình vẫn luôn cẩn thận uống thuốc... phải rồi, từ lâu hắn đã dặn Lam Hoa không cần đem thuốc đến cho cô

Thấy Y Y có vẻ không tin, Tô Ngọc Liên nói thêm

Lúc nãy tôi đã bảo bác sĩ xem đi xem lại rất nhiều lần. Ông ấy nói tuy sức khoẻ cô có chút suy nhược nhưng thai nhi ổn định. Y Y... có cần... nói với Bạch gia...

Không! Đừng! Xin cô... xin cô tuyệt đối đừng!!!

Lạc Y Y hốt hoảng đi xuống giường ôm lấy bụng quỳ xuống

Tuyệt đối không thể để nhà họ biết được! Đặc biệt là tên ác ma đó

Hắn từng nói cô không xứng mang đứa con của Bạch gia, nếu bây giờ để lộ chuyện cô mang thai

Hắn chắc chắn ép cô phải bỏ đứa bé

Nó là con của cô, cũng chẳng có tội tình gì cả. Hắn có thể nhẫn tâm với cô nhưng con cô thì không được

Cô tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm hại đến con mình

Cơn chóng mặt lại ập đến, cô ngồi phịch xuống đất

Tô Ngọc Liên lại càng thêm sợ hãi, nhanh chóng đỡ cô ngồi lên giường

Được được được, tôi không nói với ai. Phi Yến cũng không nói, bảo vệ cô cùng đứa bé an toàn

Lạc Y Y lúc này mới yên tâm thở nhẹ. Nước mắt lại tuông trào

Cứ nghĩ rời khỏi nơi này, sẽ bắt đầu cuộc sống mới

Ai ngờ, đứa trẻ này lại đến bất ngờ như thế

Y Y, lúc nãy tôi đã phái người đi xem xét. Tất cả các chuyến bay đều bị kiểm soát rất nghiêm ngặt. Cô muốn thoát khỏi e rằng không có khả năng. Hơn nữa bây giờ lại có... nếu tình huống xấu bị bắt về trong tình trạng ốm nghén... thì... Nếu cô tin tưởng tôi, thì tạm thời hãy ở lại nơi này đi. Đợi tên khốn... à không, đợi mọi chuyện lắng xuống hãy nghĩ cách rời khỏi

Y Y ôm lấy cái bụng nhỏ, không còn cách nào khác đành phải gật đầu

Dù sao bây giờ, chỉ còn nơi này là an toàn cho mẹ con cô

Tô Ngọc Liên ngồi bên cạnh thở dài

Tôi và cô đều không muốn cuộc đời mình bị vùi dập trong tay tên họ Bạch kia. Cô không phải danh môn lại bị cường quyền áp bức. Tôi xuất thân cao quý vẫn bị gia đình xem như món hàng

Lạc Y Y nhìn cô ấy, lại nhìn vào chính mình cười khổ

Nếu được sống theo ý muốn của bản thân... thì tốt rồi