Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 122: Bán tranh



1 tháng sau, giá cổ phiếu của công ty bắt đầu bình ổn trở lại

Hắn vùi đầu vào công việc muốn quên đi chuyện đau lòng, tiện thể diệt được vài con sâu bọ cắt xén tiền trong công ty, cũng cho người ráo riết tìm cô ở khắp nơi

Nếu bị bắt cóc thì tại sao lại không đòi tiền chuộc?

Rốt cuộc cô trốn ở nơi nào, mà ngay cả hắn cũng không tìm ra?

Nhà ông anh khốn kiếp đã lục tung, ngay cả Phi Yến và mẹ hắn cũng đều tra qua

Những căn biệt thự họ từng mua cũng chẳng có

1 người đang sống sờ sờ ra đó bỗng dưng như nước bay hơi chẳng còn tung tích

Nhưng hắn vẫn không từ bỏ. Mỗi lần về nhà, mọi ngóc ngách đều ẩn hiện hình ảnh của cô

Thời gian đầu, hắn phải dùng đến rượu, bây giờ đã khá hơn, nhưng phải đến nửa đêm hoặc khi vùi đầu vào đống công văn trên bàn đến khi mệt mỏi mới có thể ngủ

Anh rất nhớ em

Tình hình Y Y ở đây rất tốt, mỗi ngày đều sẽ cùng thức dậy và dùng bữa sáng với Tô Ngọc Liên

Họ có rất nhiều điểm chung, nhanh chóng trở thành bạn bè

Có những đêm còn cùng nhau ngủ trên 1 chiếc giường, tâm sự vui buồn

Nhưng trong lòng Y Y, chất chứa những suy nghĩ không vui

Nhìn cái bụng ngày càng nhô ra, cô chẳng biết sau khi đứa bé ra đời. 2 mẹ con sẽ như thế nào nữa

Cô cũng không thể ở nơi này mãi

Tô Ngọc Liên có ơn, kéo cô ra khỏi địa ngục còn giúp cô giải quyết khó khăn. Không thể để người tốt như thế chịu thiệt

Sau khi sinh đứa trẻ, phải rời khỏi

Nhưng bây giờ cô đã 27 tuổi, công việc lại chẳng có, lấy gì để nuôi con?

Còn mẹ nữa, đã lâu rồi không thể liên lạc

Mẹ cô có tốt không?

Đã nhiều lần cô không nhịn được mà nhấn số điện thoại của dì, muốn ấn máy nhưng sợ hắn sẽ điều tra ra được

Lạc Y Y ngồi ở phòng khách thở dài, Tô Ngọc Liên đem cho cô 1 ly sữa ấm ngồi bên cạnh hỏi

Có chuyện gì mà trông cô buồn quá vậy? Uống sữa đi, giúp bảo bảo bổ sung dinh dưỡng

Tôi chỉ là cảm thấy bản thân mình kém cỏi

Y Y thở dài

Sao lại nghĩ như vậy? Kẻ kém cỏi chính là tên khốn ép cô vào bước đường này mới đúng!

Sau này cục cưng ra đời, cũng chẳng biết nên làm gì. Tôi không có gì trong tay lỡ đâu không lo cho con được 1 bữa no thì làm sao?

Tô Ngọc Liên xoa xoa vai Y Y

Còn tôi mà. Nếu cô muốn kiếm tiền.... hôm trước tôi thấy cô có vẽ bức tranh, hay để tôi giúp cô bán?

Tranh của cô? Có thể bán được bao nhiêu

Huống chi, bức tranh đó chỉ là cô vẽ bừa

Như vậy... không hay lắm

Có gì mà không hay? Anh tôi đang mở 1 triển lãm tranh tại trung tâm thành phố. Cô ký tên mình vào tranh tôi giúp cô đem đến. Nếu bán được thì chúng ta chia 8/2 thế nào?

Tô Ngọc Liên vỗ vỗ ngực tự tin nói

Bức tranh đó cô đã xem qua

1 bông hoa hồng bị bỏ vào trong cái lồng vàng

Mất gốc nhưng đoá hoa vẫn cố gắng nở đỏ rực, không hề héo úa. Thậm chí còn muốn thoát khỏi cái lồng giam

Ý tưởng độc đáo, màu sắc hài hoà pha chút hơi hướng cổ điển

Bức tranh này nếu được bán, chắc chắn sẽ có giá rất cao

Lạc Y Y đem bức tranh ra, cô cũng chẳng mong đợi gì nhiều. Cuộc triễn lãm giới thượng lưu, danh hoạ nhiều vô kể

Bức tranh tùy tiện của cô ai mà muốn mua?

Nhưng Ngọc Liên hào hứng như thế... cũng không nỡ khiến cô ấy buồn rầu

Cô lấy cây cọ viết lên góc phải phía dưới bức tranh

Y

Đó là nghệ danh sao? Không sợ... bị phát hiện à?

Tô Ngọc Liên cười trêu chọc

Thực tế có rất nhiều người lấy bản chữ alpha làm tên, chỉ có mỗi chữ Y

Sao mà phát hiện được gì? Hơn nữa, ngoài Tô Ngọc Liên cô chưa từng vẽ tranh trước mặt người nào

Tô tiểu thư cao hứng nói

Tôi kiến nghị nên đặt bức tranh này là 'cuộc tẩu thoát của đoá hoa hồng xinh đẹp khỏi nanh vuốt của cái lồng biến thái'. Thế nào? Oách không?

Tôi nghĩ... không đủ chỗ để ghi hết cái tên như vậy đâu. Đặt nó là 'hoa trong lồng' là được

Lạc Y Y cười chảy cả nước mắt

Tô Ngọc Liên đành phải thuận theo, dù sao cô chỉ là người giao hàng thôi. Phải nghe lời tác giả mới gọi là tôn trọng

Cô đem bức tranh giao cho anh mình, gương mặt buồn rười rượi

Tên em đặt hay như vậy mà cô ấy không chịu

Tô Minh Hạo