Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 137: Không thể nào



Chỉ cần cô kết hôn thì sẽ không còn bị cha ép bức, hôn nhân trên giấy tờ nói sao đi nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống hiện tại

Vẫn có thể tự do ở đâu thì ở, chỉ cần vào những buổi tiệc đi bên cạnh hắn đóng vai người vợ tốt là được

Vì cô và hắn căn bản đâu có yêu nhau

Chỉ cần kết hôn, hắn cũng sẽ không bị gia tộc thúc ép. Cho nên khi cô muốn hợp tác hắn liền sẵn sàng đồng ý

Sau khi kết hôn, Y Y sẽ không phải thấp thỏm lo sợ

Hắn là người có vợ, bắt nhốt người con gái khác ai có thể đồng ý?

Nhưng không ngờ, hôm nay anh lại mang Y Y và bảo bối đến. Còn hại họ bị bắt đi

Mà nguyên nhân anh ấy làm vậy lại là vì hạnh phúc của cô

Sau này phải đối mặt với Y Y thế nào đây?

Cô ấy bị người khác xem như công cụ mua vui, đêm nào cũng không ngủ ngon giấc. Khó khăn lắm trong vô số lần mới trốn thoát khỏi địa ngục lại bị người mình tin tưởng đâm 1 nhát sau lưng

Nghĩ đến đây cô càng thêm dằn vặt chính mình

Anh sau khi nghe em gái mình nói, đứng yên không di chuyển, gương mặt tái đi rõ rệt

Không thể nào, điều này... không phải sự thật. Ai đó nói với anh đây là giả đi

Tất cả điều này đều được em gái lên kế hoạch kỹ lưỡng. Anh lại nóng lòng muốn bảo vệ em mình, không điều tra kỹ lưỡng liền dâng người con gái mình có tình cảm cho tên ác ma đó

Cô ấy sẽ hận anh đến chết

Tô Minh Hạo ơi Tô Minh Hạo, sao mày có thể khốn nạn đến mức không bằng súc sinh như vậy?

Tô Ngọc Liên chẳng còn lòng dạ quan tâm anh mình đang nghĩ gì nữa, tức tốc phóng lên xe chạy đến biệt thự muốn gặp Bạch phu nhân

Lê Phương Kiều và cô ngồi trong phòng khách

Đối mặt với đứa con dâu hụt này, bà cũng không lấy làm khó chịu

Ngược lại là cô, đang cố gắng mím môi không để nước mắt rơi

Bây giờ mới đến đây chỉ mong không quá trễ

Phu nhân, Y Y là do con đem đi. Cô ấy không biết gì cả, mong người hãy tha cho cô ấy đi

Ngọc Liên, con không cần nói dối trước mặt ta đâu. Lão già này có gì mà chưa nhìn thấu? Y Y vốn muốn rời khỏi nơi này, là con giúp con bé đúng không?

Con... con....

Nếu cô thừa nhận, liệu có gây nguy hiểm cho Y Y hay không?

Tô gia thế lực không lớn bằng Bạch gia ở thành phố S. Nhưng địa vị cũng không nhỏ

Cô cùng lắm chỉ bị mắng vài câu, còn Y Y thì khác

Cô ấy không có gia cảnh, người chống lưng càng không có. Rơi vào tay Bạch Dạ Phi Ưng nham hiểm độc ác làm sao có thể lành lặng rời khỏi?

Lê Phương Kiều đặt tách trà trên tay xuống, mỉm cười

Con đừng lo lắng. Tuy hôm nay náo động xôn xao, nhưng chẳng có gì đâu. Ngày mừng thọ, lại có thêm 1 đứa cháu trai, món quà lớn như vậy ta vui còn không kịp sao có thể phạt được, haha

Tô Ngọc Liên khép nép để tay lên đầu gối, lo lắng siết chặt

Vậy... có thể cho con gặp cô ấy được không?

Phải xem thử những lời phu nhân nói có thật hay không

Cô đâu thể người khác nói gì thì tin như vậy?

Trên đường đến đây khung cảnh Y Y bị treo lên tường bằng xích sắt rồi quật roi da vào người cứ ám ảnh trong đầu Tô Ngọc Liên mãi

Tuy là do bản thân tưởng tượng, nhưng tên khốn kia ác độc âm hiểm rất có thể đối phó với cô ấy như thế này lắm

Con lo lắng thì có thể đến nhà Phi Ưng, hiện giờ 2 mẹ con Y Y đang ở đó. Ta cũng đã để Phi Yến ở lại làm giám sát

Như... như vậy...

Liệu có ổn không?

Lê Phương Kiều đứng lên muốn đuổi khách, trước khi xoay người đi còn cẩn thận nói

Chuyện con giúp con dâu ta trốn thoát, ta sẽ không truy cứu. Vì con có ơn cưu mang 2 mẹ con nó. Nhưng ta mong chuyện này không bao giờ tái diễn nữa. Ngày mai con hãy đến thăm con bé, bây giờ không còn sớm nữa đâu1

Ơ? Con dâu? Phu nhân vừa gọi Y Y là con dâu? Cô còn trẻ, tai rất thính không thể nghe nhầm được

Bà ấy công nhận Y Y, có nghĩa là cô ấy ở Bạch gia cũng đã có chỗ đứng nhất định

Hay bởi vì... cháu đích tôn cho nên mới miễn cưỡng?

Thôi kệ đi, ngày mai phải đến thăm Y Y, tránh để tên ác ma kia làm tổn hại đến sợi tóc của cô ấy