Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 139: Không biết ngượng



Lạc Y Y vào phòng tắm rửa trôi bụi bẩn cùng mệt mỏi. Cả ngày hôm nay đều xảy ra những chuyện mà bản thân không thể tin được

Đầu tiên là Tô Minh Hạo bán đứng, đem cô đến tiệc mừng thọ

Tiếp theo lại không thể ngờ được lão phu nhân vậy mà lại đối xử với cô như khách quý

Lau sạch những giọt nước còn đọng trên cơ thể, cô mặc cái áo ngủ rồi đi ra ngoài. Nhìn cục cưng đang ngủ say, trên bàn cũng đã đem những thứ cần thiết đến, cô nhìn trong giây lát rồi đi đến gần cửa ra vào khoá trái

Cũng không biết hắn có nhân lúc đêm khuya lẻn vào hay không. Dù sao nơi này là nhà hắn mà, nơi nào hắn không mở được

Nhưng nếu có người mở cửa thì ít nhiều cũng phát ra âm thanh. Cô đang ở sâu trong lòng địch, tính cảnh giác rất cao. Không ngủ quên được

Huống chi bảo bối cứ cách vài tiếng sẽ phải uống sữa 1 lần

Hắn có muốn làm gì cô cũng sẽ không dám kinh động đến trẻ con đang ngủ

Nằm bên cạnh nhìn con trai, trong đầu cô bây giờ rối tung cả lên

Nhớ lại lúc nãy khi bị nhốt vào phòng giương mắt nhìn con trai đi theo người khác. Cô chẳng làm gì ngoài khóc

Cũng may bây giờ cô được ở bên cạnh thằng bé

Sau này nếu họ thật sự muốn mang tiểu An ra khỏi cô, có lẽ cô cũng chỉ biết đứng đó mà nhìn theo

Cô vươn tay sờ nhẹ lên má con trai, chua xót lẩm bẩm

Mẹ nên hèn mọn cúi đầu để xin được ở bên cạnh con... hay nên chuẩn bị trước tinh thần 1 mình rời khỏi nơi này đây?

Sau khi bị em gái theo sát, hắn liền trở về phòng đóng cửa lại

Nằm ở trên giường, thật sự không dám tin đây là sự thật. Cô quay trở về rồi

Hắn trằn trọc không ngủ, sợ khi tỉnh dậy thì cô lại 1 lần nữa biến mất

Phòng của hắn ở tầng 5, còn phòng tiểu An lại ở tầng 1. Cách nhau xa như vậy thật sự có chút không hợp lý

Xem ra ngày mai phải cho người làm lại căn phòng thôi. Thằng bé còn nhỏ, lại nghịch ngợm nên cho con ở tầng trệt thì hợp lý hơn

Tránh nó quậy phá chơi đùa ở cầu thang sẽ nguy hiểm. Phòng ngủ của hắn tất nhiên ở ngay bên cạnh, muốn viện cớ cũng sẽ dễ hơn

________

Sáng hôm sau, bảo bối đã dậy từ sớm

Nhìn thấy mẹ mình ngủ say, bé hiểu chuyện tự chơi 1 mình, ngồi lẫn trong đống đồ chơi an tỉnh lắp ráp robot

Hôm qua cô loay hoay đến tận 3h sáng mới có thể ngủ. Đa phần vì phải cho bé uống sữa, vậy nên ai nói chăm con là sướng chứ?

Lần mò bàn tay sang bên cạnh thì không thấy gì, cô sực tỉnh rồi gọi lớn

Tiểu An!!!

Huh?

Bé thấy mẹ dậy, xoay sang nhìn rồi tiếp tục chơi

Lạc Y Y vỗ vỗ lồng ngực trấn an trái tim bé nhỏ đang đập nhanh, cô cứ tưởng thằng bé lăn lộn rồi té xuống giường. Ai ngờ thì ra đã dậy rồi, đang thích thú với mấy món đồ chơi

Lạc An bỏ món đồ trong tay đi đến ra sức ôm lấy mẹ mình. Cô đặt tay lên mái tóc con xoa xoa vài cái

Tiểu An, chúng ta thay quần áo rồi đi ăn sáng con chịu không?

Con mún ăn mứt qua hòng

(Con muốn ăn mứt hoa hồng)

Cục cưng nhỏ hứng chí nói, bàn tay mủm mỉm nắm chặt trước ngực rồi cười toe toét

Bây giờ không có mứt, chúng ta đi xem những món khác. Tý nữa mẹ sẽ làm cho tiểu An 1 hộp mứt to thật to, chịu không?

Chịu!!!

Sau khi thay quần áo, cô muốn bồng bé xuống lầu, nhưng tiểu An lại muốn tự mình đi xuống những bậc thang đối với bé như 1 con dốc thẳng đứng

Hết cách, cô bước xuống 2 bậc rồi nắm lấy bàn tay nhỏ của con

Tiểu An bước xuống 1 bậc, cô lui xuống 1 bậc. Chậm rãi lập lại động tác cho đến khi cô cảm thấy lưng mình va trúng gì đó. 2 vai cũng được giữ lại

Lạc Y Y xoay đầu nhìn, chỉ thấy bàn tay to đặt lên vai mình. Cô muốn tránh đi, lại nhớ ra bảo bảo đang còn phải bước thêm 5 bậc nữa

Để cục cưng xuống đến nơi rồi tính vậy

Nhưng chủ tịch vẫn không chịu tránh ra, còn tựa hờ lên vai cô nói với con

Tiểu An giỏi quá, con không cần vội đâu, ba mẹ đợi được

Bạch Diệp Phi Yến ngồi trên bàn, xé nhỏ mẩu bánh sandwich cho vào cái miệng đang méo xệch

Gì đây? Mới sáng sớm đã cho cô ăn cẩu lương rồi

Hơn nữa... anh hai à, ba mẹ đợi được... anh nói câu này mà không thấy ngượng à?!!!