Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 158: Gặp lại



Cô im lặng không nói gì nữa. Lấy lý do đã trễ, tiểu bảo còn phải ngủ đầy đủ thì mới có thể phát triển tốt. Bà thành công để con trai chở vợ sắp cưới và cháu trai về nhà

Nhìn chiếc xe ngày càng đi xa, bà bất giác thở dài

Bà trước nay luôn quan tâm đến lợi ích gia tộc, từ nhỏ đã bỏ bê con trai mình không lo mới khiến nó trở nên máu lạnh. Khiến anh em nó bất hoà, đã rất nhiều năm rồi chưa hề nhìn mặt

Vậy mà hôm trước Phi Ưng lại chủ động lái xe đến nhà anh cả nó. Ngay cả hôm qua, còn cùng nhau mở tiệc

Tuy rằng cả 2 vẫn cứ châm chọc nhau mãi, nhưng không có ẩu đả gì

Đứa trẻ ngay cả ngày hôn lễ của anh trai cũng không muốn đi, vậy mà bây giờ lại tự giác đến đó vào 1 ngày hết sức bình thường

Có lẽ, mối quan hệ của anh em nó... vẫn có thể cứu vãn được

Y Y không biết từ khi nó xuất hiện, con trai bà thay đổi rất nhiều. Lúc đầu bà thật sự không muốn xảy ra những việc không thể kiểm soát

Nhưng kết quả, lại tốt đẹp so với những gì bà tưởng tượng

Mong rằng chúng nó có thể vui vẻ hoà thuận

Lạc Y Y từ lúc về chẳng nói câu nào, hắn cũng không biết nên dùng chủ đề gì để bắt chuyện. Cho nên đành chuyên tâm lái xe

Về đến nhà sau khi cho tiểu bảo ngủ, cô cũng không chợp mắt được. Đành ra ngoài vườn hoa

Bóng dáng mềm mại ngồi trên xích đu nhỏ có chút thất thần

Từ khi đến nơi này bản thân đã khóc bao nhiêu lần, cho đến bây giờ cũng không thể đếm xuể

Ý trời đã định cô mãi mãi sẽ không thể rời khỏi nơi này bắt đầu cuộc sống mới hay sao?

Vĩnh viễn bị hắn ràng buộc vào mối quan hệ mập mờ

Lão phu nhân nói rằng hắn yêu cô, chuyện này sao có thể xảy ra?

Ban đêm, gió lạnh len lỏi qua giàn hoa hồng thấm nhẹ lên làn da trắng muốt

Cô mặc cái váy mỏng manh, chẳng thèm mang áo khoác

Trực tiếp cảm nhận từng đợt gió rét thấm vào trong cơ thể. Lạc Y Y co ro trên cái xích đu, mái tóc dài suông mượt rũ xuống gương mặt mang lại cảm giác hơi nhột nhột. Cũng chẳng làm cô vén nó lên

Đầu mũi có chút lạnh, cô chụm bàn tay rồi đưa lên phả hơi vào. Mong có thể giúp bản thân có chút ấm áp

1 vật gì đó mềm mại nhẹ nhàng được phủ kín lên cơ thể mình. Là 1 cái áo bông

Cô nhìn nó đang bọc lấy người mình, lại hướng đôi mắt lên trên nhìn xem là ai

Thấy được bóng dâng to lớn của gấu đen, hàng mi dài khẽ run. Bất giác liền nhớ đến lời của Bạch phu nhân nói, cúi đầu im lặng

Chẳng biết bản thân đang nghĩ lung tung cái gì

Bỗng dưng trong đầu hiện lên suy nghĩ

Hắn và cô đều ở đây, vậy bảo bảo phải làm sao?

Lạc Y Y muốn đứng dậy đi vào trong, liền nghe hắn nói

Tiểu An đã có người chăm rồi, em đừng lo lắng, cứ nghỉ ngơi đi

Nghỉ ngơi gì chứ, có hắn ở đây cô mới không thể thư giãn được đó!!!

Y Y vẫn kiên quyết đi vào, hắn cũng chẳng nói gì, mặt dày bám theo sau

Mở cửa bước vào, thấy có người đang ngồi cạnh bé. Cô muốn bảo cô ấy đi ra ngoài, sau khi nhìn kỹ. Ánh mắt không nhịn được liền dao động

Lam Hoa?

Nghe thấy tiếng nói quen thuộc gọi tên, cô ấy xoay người ra sau

Cả 2 người nhìn nhau, Lam Hoa đứng lên bất giác nở nụ cười, đôi mắt cũng bắt đầu có chút ẩm ướt

Y Y... đã lâu rồi không gặp

Lạc Y Y đến gần, muốn nhìn kỹ hơn

Thật sự xa cách 1 thời gian rất dài rồi. Kể từ khi cô bỏ trốn bị bắt về, Lam Hoa đã bị hắn sa thải

Không ngờ vẫn còn có thể gặp lại

Chị... chị vẫn khoẻ chứ?

Giọng cô có chút run run

Thật ra năm đó, thiếu gia đã sắp xếp 1 công việc cho chị ở nhà phụ. Mấy năm nay... em có ổn không?

Y Y gật đầu lia lịa

Nhìn thấy màn trước mắt, hắn bây giờ mới nhận ra, bản thân dường như đã bị phản bội từ lâu rồi

Lam Hoa làm việc cẩn thận, giao tiểu An cho cô ta chăm sóc lúc cần thiết sẽ yên tâm hơn giao cho người khác

Hắn không muốn con trai mình bị đám người hầu không đáng tin hầu hạ

Lần trước đã đuổi đi những tên sâu bọ, tuyển người làm mới. Nhưng phải quan sát thêm thì thực sự quá phiền phức đi