Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 169: Bán tín bán nghi



Máy bay hạ cánh ở trên sân thượng 1 toà nhà cao chót vót. Có lẽ đây cũng là tài sản thuộc về hắn

Bạch Dạ Phi Ưng bế con trai xuống phi cơ, để bé xuống đất thích thú nhìn ngắm bầu trời rộng lớn

Lạc Y Y vịnh lấy cái cửa thì có bàn tay chìa về phía mình, muốn giúp cô bước xuống

Cô cũng đâu phải con nít, hơn nữa cũng chẳng có gì khó khăn phải nhờ đến sự giúp đỡ

Mặc kệ sự thiện ý đó, cô tự mình đi xuống rồi đến chỗ bảo bảo

Tiểu An, chúng ta đi ăn thôi

Chủ tịch thấy thế cũng đi đến nắm lấy tay bảo bảo, cả 3 người cùng nhau tận hưởng chuyến du lịch này

Họ đi vào căn phòng thượng hạng có tầm nhìn đẹp có thể ngắm được bãi biển xa xa

Sau khi nhân viên đem hành lý vào, liền cẩn thận rời đi

Thật sự Y Y có chút khó chịu, lần đầu đi máy bay. Tai có chút ù rồi, sau khi đáp đất cứ cảm thấy trong người lân lân không khoẻ, đầu hơi đau

Tiểu An sau khi ăn xong bữa nhẹ cứ đòi đi chơi, cô day day thái dương có chút mệt mỏi nói với con

Tiểu An ngoan, mẹ có chút mệt... con cùng baba đi chơi đi

Cục cưng có chút lo

Mẹ nàm xao?

Mẹ có chút chóng mặt, ngủ 1 chút sẽ khỏi thôi, đừng lo

Bạch Dạ Phi Ưng nắm tay tiểu An, nhìn sắc mặt cô đúng là rất kém, hắn tiến đến

Chìa khoá phòng, em cầm lấy. Anh đưa con đi chơi cho nên em cứ yên tâm mà ngủ

Lạc Y Y nhận lấy thẻ phòng để lên bàn rồi chui vào chăn. Lúc về còn phải bay thêm lần nữa... cô không muốn đâu

Đầu sắp nổ tung rồi!!!

Chủ tịch đưa con trai đến bãi biển, mặt nước trong veo còn có rất nhiều sao biển

Bạch Dạ Lạc An hứng thú ngồi xuống nhìn những chú sao biển và con cua nhỏ đang nằm dưới mặt nước vừa mặn vừa mát

Sóng biển dịu dàng vỗ lên cơ thể nhỏ bé khiến cậu thích thú. Hết nhảy sóng thì lại xây lâu đài cát

Hắn đứng bên cạnh chăm con, rất ra dáng 1 ông bố tốt

Tiểu An đùa nghịch 1 hồi liền yểu xìu, hắn ngồi xuống tìm hiểu sự tình

Con sao vậy?

Bé buồn thiu đưa đôi mắt đáng thương về phía ba mình

Mama...

Bạch Dạ Phi Ưng cười vuốt ve đôi má của con

Baba với tiểu An đúng là rất giống nhau, đều nhớ mama rồi. Chúng ta về xem mama đã khoẻ hơn chưa, cùng đưa mama đến đây ngắm biển với tiểu An, con thấy sao?

Dzạ!!!

Lạc Y Y nằm trên giường, cảm thấy có chút buồn nôn. Ruột gan như muốn đảo lộn, đầu vẫn còn nhức, tai cũng không nghe rõ

Dù có phải đi bộ từ đây về, cô cũng không đi máy bay nữa đâu!!!

Cô gái nhỏ nằm trên giường, chẳng biết đã qua bao lâu. Chỉ biết khi bản thân tỉnh lại, đầu không còn đau nữa

Em tỉnh rồi?

Giọng nói nam tính có phần vui mừng từ phía bên cạnh phát ra. Cô nhìn sang liền thấy người đàn ông với gương mặt điển trai góc cạnh có phần ngang ngược đang ngồi đó

Hắn ta thành thạo rót 1 cốc nước ấm đưa đến trước mắt cô

Lạc Y Y cầm lấy thổi thổi rồi uống 1 chút, chợt nhớ đến vấn đề cực kỳ quan trọng liền lên tiếng

Tiểu An...

Cô nhìn quanh nhìn quất tìm kiếm, thấy bóng dáng nhỏ đang nằm trên ghế massage ngủ ngon lành liền có chút không vui

Dù hắn có cảm thấy cô không an phận thì cũng chả sao

Bình thường cô có thể nhịn mọi chuyện, chỉ riêng tiểu An cô sẽ không nhượng bộ

Sao hắn lại để con nằm ngủ ở nơi như vậy chứ?

Vốn định lên tiếng trách móc, hắn đã nhanh hơn mở miệng

Do con không muốn làm phiền đến giấc ngủ của em cho nên mới nằm ở đó

Cô không nói gì, đem cốc nước uống sạch

Hắn đưa cho cô thố cơm thịt bò huyên thuyên

Có lẽ do em không quen ngồi máy bay cho nên cơ thể mệt mỏi. Ăn cơm xong sẽ khoẻ lại thôi

Cô nhìn thức ăn ngon trước mắt, biểu cảm vô cùng thờ ơ. Có lẽ là thời kỳ biếng ăn của cô đến rồi, bây giờ cô thèm món khác cơ

Bạch Dạ Phi Ưng đem đĩa thức ăn đặt lên bàn, thăm dò

Em muốn ăn món gì không, anh gọi đầu bếp chuẩn bị

Cô bán tín bán nghi vào lời nói của hắn, nhưng vẫn nói ra suy nghĩ

Tôi muốn ăn súp hải sản

Hắn nở nụ cười, tuy cô vẫn chưa mở lòng. Nhưng ít nhất đã chịu cho hắn biết bản thân đang muốn gì, đây là chuyện vô cùng tốt