Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 37: Chào (H)



Hắn hít vào 1 hơi rồi thở ra, bắt đầu rơi vào trạng thái suy tư

Ở nơi này ngoài tôi... còn có người khác họ Bạch?

Không... không phải

Y Y lắc đầu lia lịa cúi thấp người nhìn bàn tay đang nắm chặt để trên đầu gối, vô tình cũng nhìn thấy được tay hắn đang tích cực vuốt ve bản thân mình

Trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu

Bạch Dạ Phi Ưng làm gì dễ dàng bỏ qua, không nhận được câu trả lời thích đáng, hắn bắt đầu giở trò vô lại

Vậy....

Cố ý kéo dài giọng nói sau đó mới tiếp tục tra hỏi

Tiểu bạch... là đang gọi tôi?1

Khô...

Lạc Y Y ngẩng đầu, ai thèm gọi hắn như vậy chứ?

Chưa kịp nói hết câu, đã thấy gương mặt hắn hiện lên, rõ ràng trong gang tấc

Cách 1cm là chạm mũi

Chủ tịch lúc này có chút không vui, nhíu nhẹ cặp mày rậm

Y Y không để ý đến hắn, chỉ vội cúi đầu xuống lần nữa, giơ tay lên ngang cằm hắn rồi xua xua

Không... phải, tôi không phải gọi ngài

Hắn nhếch miệng, đôi mắt vẫn sắc bén quan sát

Nhưng cơn tức giận trong lòng vơi đi không ít

Nếu lúc nãy vì muốn lấy lòng hắn mà cô cố tình hôn thì bây giờ cô đã ngã trên nền đất rồi bị vệ sĩ của hắn lôi ra ngoài rồi

Quả nhiên con nhóc này trong lòng vẫn còn đang rất sợ hãi nhưng vẫn gượng ép lấy lòng hắn

Vậy thì tiểu Bạch đó... là đang gọi ai

Hắn cầm tách cà phê cô đem vào lúc nãy, đưa lên uống 1 ngụm

Hương vị không tồi, chỉ tiếc đã nguội mất rồi

Là... con báo trắng hôm trước, do...

Đổi tên đi

Cô còn chưa kịp nói nguyên do hắn đã ngắt lời

...

Y Y trầm ngâm rồi bạo gan nói với hắn

Nó... dường như đã quen khi nghe tôi gọi như vậy

Cô thật sự rất thích gọi nó là tiểu Bạch, hơn nữa vẻ ngoài của nó rất hợp với cái tên này nha

Bạch Dạ Phi Ưng đặt ly cà phê xuống bàn, gương mặt lạnh lùng bỗng được thay thế bằng nụ cười tà

Nếu gọi nó là tiểu Bạch... thì sẽ bị trùng đó

Trùng... sao?

Y Y lén ngẩng đầu nhìn

Hắn xấu xa thì thào bên tai cô

Em đã gặp tiểu Bạch rồi... thậm chí còn cưng chiều nó, bây giờ lại vô tâm mà lấy tên đặt cho con báo ư?1

Tôi... tôi...

Y Y ấp úng, cô còn chẳng nhớ mình gặp tiểu Bạch mà hắn nói ở đâu

Chẳng lẽ là đang nói tam tiểu thư?

Nhưng cô và cô ấy đâu có thân thiết?

Nhìn thấy biểu cảm lúng túng đó, hắn cực kỳ hài lòng, nên đã tốt bụng cho cô đi gặp tiểu Bạch

Bạch Dạ Phi Ưng nắm lấy 1 tay cô rồi để nó lên h.ạ b.ộ của mình

Y Y không ngờ hắn sẽ làm ra hành động bi.ến th.ái này, nhanh chóng rụt tay về

Nhưng nam chủ không có ý sẽ thành toàn ý muốn của cô, giữ chặt không buông

Lạc Y Y lúc này miệng không ngừng nói mấy từ khó giải thích, gương mặt thì đỏ lên hệt như quả cà chua

Chẳng biết đang xấu hổ hay do tức giận mà thành

Thấy không? Nó đang 'chào' em kìa

Hắn cúi sát đến người cô, vô từ phun ra câu cợt nhã

Thứ trong tay cô cách 1 lớp vải hệt như cây nấm gặp được điều kiện thuận lợi, không ngừng phát triển

Nóng đến nỗi khiến tay cô sắp bỏng đến nơi

A... tôi... thiếu... Nhị thiếu...

Bàn tay nhỏ bị nắm chặt, gương mặt hắn lại gần trong gang tấc

Cái miệng vô lại đó không ngừng thì thầm bên tai cô, còn vài lần chạm đến vành tai mẫn cảm

Tôi... tôi biết rồi, sẽ không gọi tiểu Bạch... ách... sẽ không gọi con báo là... là... ư... sẽ gọi nó bằng cái tên khác!!!

Y Y luống cuống, nhanh chóng thoả hiệp

Nếu biết xảy ra tình huống này, thì lúc nãy cô nghe lời hắn cho rồi

Cái tên tiểu Bạch này... cô không còn thích nó như lúc nãy nữa

Hắn thấy cô ngoan ngoãn rồi, liền thả tay ra

Y Y nhanh chóng rút tay về, có ý muốn đứng lên nhưng hắn đã sớm ôm lấy eo nhỏ

Ghế cũng kéo vào bàn chặn đường thoát thân của cô

Lạc Y Y không còn cách nào, chỉ có thể yên phận ngồi đó, nhưng... cái... ách... cây nấm kia vẫn còn đang phát triển rất tốt. Dù đã cố gắng nhích ra ngoài, nó vẫn cứ chọc vào đùi của cô

Liệu hắn... có như hôm trước hoá điên mà sẽ giở trò với cô hay không?