Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 54: Gậy ông đập lưng ông



Mười giờ, mọi người tập trung ở khu vực bên ngoài.

Người lớn, người trẻ, trẻ con ngồi theo từng bàn.

Nhìn Hàm Mộc Tâm từ trong biệt thự đi ra, quả nhiên như cô dự đoán, bộ đầm lúc nãy chỉ là bộ đầu tiên của cô ta.

Cô ta rất được lòng mấy đứa nhóc ở đây, vừa ngồi xuống bàn đã bị bọn nhỏ bao vây hỏi han.

Cô ta lại còn là diễn viên đang nổi nên bọn trẻ càng yêu mến hơn, cứ coi cô ta như nữ thần thực thụ.

Hàm Hi Họa không hứng thú để ý, cô nhìn giờ không biết Nam Lãnh có tới kịp không. Anh là người coi trọng giờ giấc, cô biết vậy nhưng con người ai cũng sẽ có lúc làm trái với nguyên tắc của bản thân. Tựa như anh đối với cô là cưng chiều đến phá vỡ mọi giới hạn trong anh.

Nghĩ tới anh cô không nhịn được mà tủm tỉm cười.

"Chị họ, chị cười gì vậy?" Đang chìm vào trong thế giới riêng thì bị đánh gãy, Hàm Hi Họa không vui lắm liếc cô ta ở đối diện sau đó nhàn nhạt lên tiếng. "Cười vì những thứ buồn cười thôi."

Lời này của cô cũng chẳng có ý ám chỉ gì, nhưng có vẻ cô ta luôn ôm cái sự xấu tính trong mình nên lời nói đơn giản của người khác cũng bị cô ta coi là có ý đồ.

Nụ cười trên mặt cô ta hơi trầm xuống nhưng chỉ hai giây đã trở lại bình thường. "À, không biết chị đã tìm hiểu kỹ kịch bản chưa ạ?"

Kịch bản gì đó đương nhiên Hàm Hi Họa hiểu. Cô ta là nữ chính của 'Thiên hạ' mà cô là vai nữ phụ chắc chắn cô ta sẽ nhân cơ hội này mà dìm cô thôi. Cái tính tình ích kỷ này chắc cả đời cũng không thay đổi nổi.

Hàm Hi Họa chậc một tiếng. "Đương nhiên tôi đã tìm hiểu kỹ. Đó là đức tính cơ bản nhất của một người diễn viên. Nếu đến cả việc tìm hiểu nhân vật mình sắp diễn cũng lơ là hoặc không để tâm, đợi nước tới chân mới nhảy thì còn xứng đáng làm diễn viên sao." Lời này vô cùng lịch sự và đưa ra đầy đủ những gì cần phải đề cập tới nghề diễn viên, ai đều thấy có lý nên không phản bác được.

Nhưng Hàm Mộc Tâm thì đang nghiến chặt răng, ánh mắt không thiện ý lườm Hàm Hi Họa. Rõ ràng cô là đang cố ý nhắm vào cô ta.

Hàm Hi Họa nhún vai đón nhận ánh mắt như dao găm của cô ta sau đó chuyển sang nhìn cô nhóc bên cạnh đang quan sát mình chằm chằm.

"Em nhìn chị làm gì?"

Cô bé đó vô cùng thành thật chớp chớp mắt nhỏ giọng. "Chị Họa đẹp quá ạ."

Hàm Hi Họa bật cười nghiêng đầu liếc cô nhóc một cái rồi vuốt nhẹ tóc cô bé. "Cảm ơn em." Ai lại không thích được khen, mà lời khen của bọn trẻ càng đặc biệt đáng tin.

Mười giờ bốn mươi Nam Lãnh gọi điện báo anh đã đến.

Hàm Hi Họa vui mừng đứng dậy rời khỏi ghế, cô lại chỗ bàn ông nội Hàm ghé sát vào tai ông thông báo Nam Lãnh đang ở ngoài biệt thự.

Ông nội Hàm sáng rực hai mắt, ông xua xua tay. "Con đi đón nó đi. Rồi dẫn nó tới đây luôn đấy."

Hàm Hi Họa cười đáp vâng sau đó nhanh chân ra ngoài cổng biệt thự.

Nam Lãnh đang mở cáp xe phía sau lấy quà mừng ra.

"Anh." Gọi anh một tiếng rồi chạy tới ôm lấy tay anh cong mắt cười với người đàn ông.

Hôm nay anh mặc khá lịch sự, quần đen với áo trắng đóng sơ vin. Đơn giản nhưng đặt trên người anh đặc biệt xuất chúng.

Một tay anh xách túi quà, một tay ôm eo cô, anh nghiêng đầu hôn má cô một cái. "Vào thôi."

Hàm Hi Họa mỉm cười dạ.

Sự xuất hiện của Nam Lãnh thu hút toàn bộ khách khứa tại bữa tiệc mừng thọ.

Ông nội Hàm đã chờ Nam Lãnh từ lâu, vừa thấy hai đứa cháu mình xuất hiện ông đã cười sảng khoái đợi chúng tới gần mình.

Nam Lãnh đứng trước mặt ông lão, hai tay dâng hai phần quà lên. "Ông nội cháu không về kịp tham dự lễ mừng thọ của ông nội Hàm. Cháu thay ông ấy biếu quà ông ạ."

Ông nội gật gù đầu. "Không sao, ta hiểu ông ấy quá mà. Nếu là chuyện bình thường chắc chắn ông ấy sẽ gác qua một bên mà về nước. Chuyện kia rõ là rất quan trọng. Có cháu tham dự là ta vui rồi."

Nam Lãnh nhếch miệng, tuy khuôn mặt anh vẫn mang sự lạnh nhạt thường thấy nhưng trong mắt đã giảm đi phần nào sự lãnh đạm.

Chào hỏi xong Nam Lãnh và Hàm Hi Họa phải tách ra, mỗi người ngồi một nơi.

Bữa tiệc diễn ra rất tốt đẹp và vui vẻ, bề ngoài là vậy.

Hàm Mộc Tâm tặng mọi người một bản độc tấu piano.

Thần thái và sự tự tin của cô ta đúng là rất tốt. Vừa đàn xong mọi người liền vỗ tay rầm rộ.

"Quả nhiên là cháu gái được ông Hàm cưng nhất. Vừa xinh đẹp vừa tài giỏi."

"Đúng vậy. Cháu trai tôi mà lớn chút là tôi tới tìm ông Hàm kết thông gia liền."

Toàn là những lời có cánh dành cho Hàm Mộc Tâm. Hàm Hi Họa cũng theo mọingười vỗ tay tán thưởng. Nói chung là chuyện gì ra chuyện đó, cô ta đàn hay cô sẽ không tiếc mấy cái vỗ tay của mình làm gì. Cô không ích kỷ như cô ta.

Vốn nghĩ bữa tiệc mừng thọ này cứ êm êm như vậy cho tới khi kết thúc nhưng không. Hàm Mộc Tâm đúng là Hàm Mộc Tâm. Cô ta đàn xong lại không chịu để yên còn phải kéo cô vào chung vui mới chịu.

"Nghe nói chị họ múa rất tốt. Nhân dịp hôm nay là lễ mừng thọ của ông nội, chị có thể cho mọi người chiêm ngưỡng kỹ năng múa của mình không ạ." Không đợi Hàm Hi Họa có phản ứng ra sao cô ta lại hướng micro về phía mọi người nói lớn. "Mọi người đồng ý không ạ?"

Và đương nhiên mọi người đồng ý cả hai tay, hai chân rồi. Chỉ là không ai biết rõ được ý đồ đằng sau của cô ta.

Hàm Hi Họa mím môi nhàn nhạt nhìn cô ta đang cười khiêu khích trên sân khấu.

Như một loại thấu hiểu đối phương, ánh mắt cô đảo một lượt chạm phải sự lo lắng không giấu diếm trong đôi mắt đen láy của Nam Lãnh. Cô nhìn anh mỉm cười gật đầu.

Muốn khiến cô bẽ mặt sao? Được, cô sẽ cho cô ta thấy ai mới là kẽ bẽ mặt.

Hàm Gia Gia ngồi bên cạnh Nam Lãnh nãy giờ đã sớm kéo gần khoảng cách một chút. Cậu lo lắng nói nhỏ với anh. "Anh rể, chị Họa biết múa ạ?"

Nam Lãnh cũng không biết. Anh nhíu mày không nhìn cậu mà vẫn hướng ánh mắt về phía Hàm Hi Họa. "Cô ấy biết cách đối phó." Anh tin cô. Bởi vì nụ cười vừa rồi còn cả cái gật đầu hàm ý "Anh không cần lo lắng" của cô rất đáng tin. Nhưng dù sao anh vẫn có chút lo.

Hàm Hi Họa xin phép thay một bộ phục khác rồi sẽ tặng mọi người một bài múa hoàn chỉnh.

Múa ư? Hừ. Đừng coi thường cô, cô đã từng học qua thậm chí còn múa không tệ.

Từ khi gia nhập Mạnh Hằng, Lý Kỳ cũng đã sắp xếp cho cô vài buổi luyện múa qua. Chị nói đóng phim sẽ không tránh được có vài phân cảnh cần thân thể dẻo dai. Đặc biệt mấy bộ phim cổ trang hay có phân cảnh múa, cô nên chuẩn bị sớm để tránh sau này chỉ vì nó mà mất điểm với đạo diễn cũng như với khán giả.

May mắn tại Hàm gia vẫn còn mấy bộ trang phục cổ xưa được trưng bày, Hàm Hi Họa chọn bộ màu đỏ. Lúc đang thay đồ thì nghe tiếng gõ cửa, cô khựng lại lên tiếng đề phòng. "Ai đó?"

"Là anh."

Hàm Hi Họa thở phào, cô ôm phần vạt áo đung đưa chưa vào vị trí đến mở cửa. "Sao anh lên đây?"

Nam Lãnh khóa cửa ôm cô vào lòng. "Em ổn không?"

Hàm Hi Họa mỉm cười. "Em biết múa, anh không cần lo quá đâu ạ." Cô đẩy đẩy anh ra. "Giúp em mặc nó đi."

Nam Lãnh khẽ cười nhìn cô từ trên xuống dưới. "Hàm gia lại cất giữ mấy bộ cổ trang này à?"

Hàm Hi Họa cười dang hai tay để anh mặc cho mình.

Mảnh cuối cùng khoác lên, Nam Lãnh mút nhẹ cần cổ của cô. "Vợ anh đẹp quá."

Hàm Hi Họa bĩu môi, véo véo khuôn mặt của anh. "Tí nữa sẽ càng đẹp hơn."

Anh ôm cô một lúc mới buông ra. "Anh xuống trước."

Hàm Hi Họa dạ đẩy anh đi.

Lần đầu tiên Hàm Hi Họa mặc quần áo kiểu cổ trang thế này, cô chọn bài "Mang chủng" đang khá nổi hiện nay, thật ra là do cô đã tập múa bài này rồi. Chứ đột ngột thế này cô làm sao chuẩn bị trước được gì.

Khi cô xuất hiện tất cả mọi người đều bị nhan sắc mỹ miều của cô hút mất hồn. Quả là mỹ nhân nghiêng nước, nghiêng thành thời cổ đại.

"Ôi, anh rể, chị Họa đẹp quá." Hàm Gia Gia trợn tròn mắt nhìn Hàm Hi Họa đến không chớp mắt.

Nam Lãnh cong môi. Vợ anh không đẹp thì còn ai đẹp nữa đây.

Yểu điệu thục nữ. Quả thật từng động tác của cô đều vô cùng mượt và thướt tha.

Tựa như nàng Điêu Thuyền khiến trăng nhường nguyệt thẹn. Dù cô không múa xuất sắc như những diễn viên múa chuyên nghiệp nhưng trên người cô mang một khí chất khó ai có thể sánh bằng.

Kết thúc bài múa, ai ai cũng vỗ tay như sấm, cả ông nội Hàm cũng gật gù đầu tán thương không ít. "Rất tốt."

Hàm Mộc Tâm cắn môi trừng mắt với Hàm Hi Họa đang cúi đầu trên sân khấu. Cô ta không nghĩ chính mình lại gậy ông đập lưng ông như vậy. Rõ ràng cô ta không hề biết Hàm Hi Họa sẽ biết múa. Nếu biết rõ cô ta ngu ngốc mới đề nghị Hàm Hi Họa biểu diễn.

Lại nhìn ánh mắt của Nam Lãnh từ đầu đến giờ luôn không rời khỏi người Hàm Hi Họa, cô ta nghiến răng nghiến lợi căm tức. Một người đàn ông lạnh bạt như anh cũng bị sắc đẹp mê hoặc ư? Khi nãy cô ta thấy anh đi lên tầng trên, chắc chắn là đi tìm Hàm Hi Họa. Cũng không rõ quan hệ của hai người đó từ khi nào đã tốt như vậy.

Không được. Cô ta không thể để chuyện đó xảy ra.

Anh chẳng có chút tình ý gì với Hàm Hi Họa mà đã giúp đỡ cô nhiều như vậy, nếu… nếu anh thật sự yêu cô thì tương lai chắc chắn Hàm Hi Họa sẽ có tất cả mọi thứ. Nói đúng hơn chỉ cần Hàm Hi Họa nắm được trái tim của Nam Lãnh thì mọi thứ trên đời này cô muốn cái gì đều sẽ có cái đó, mấy cái vai diễn kia thì có là gì nữa.

Cô ta thở phập phồng bặm chặt môi nhìn chằm chằm người đàn ông xuất chúng ở bàn bên kia. Cô ta nhất định phải có được anh. Cho dù là không có đi nữa cô ta cũng không muốn Hàm Hi Họa sẽ là người chiếm được anh.

Những lời khen ngợi Hàm Hi Họa văng vẳng bên tai khiến cô ta bực bội kinh khủng.

Hàm Hi Họa trở lại tầng hai thay bộ đồ rườm rà này ra rồi nhanh chóng xuống dưới.

Khoảng nửa tiếng sau Nam Lãnh xin phép rời khỏi bàn đi vệ sinh.

Hàm Hi Họa thoáng thấy anh rời đi, anh nhìn cô mỉm cười ra hiệu.

Chỉ là hai phút sau Hàm Mộc Tâm đối diện bảo muốn đi vệ sinh. Từ nãy giờ vẫn mang cái khuôn mặt như ai thiếu nợ cô ta, hiện tại lại nở nụ cười tươi rói. Chẳng rõ là đã nghĩ ra quỷ kế nhàm chán nào khác.