Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 87: Lúc nãy anh rất hoảng



Cả bọn đến trường đua cũng gần ba giờ. Hàm Hi Họa theo Nam Lãnh đi chọn trang phục.

Xong cả hai lại trở ra sảnh ngồi chờ.

Hàm Hi Họa liếc nhìn Hoàng Mỹ Nhân, phải công nhận dáng người cô ta rất tốt, điện nước đầy đủ. Nhờ chiều cao nổi bật nên dù cô ta lạc đi đâu cũng thu hút sự chú ý. Trang phục đua ngựa lại càng hợp với thân hình khỏe khoắn của cô ta.

Hàm Hi Họa thu hồi tầm mắt trên người Hoàng Mỹ Nhân, cô nhìn trường đua đang có khá nhiều người bên trong, có một cô gái có vẻ là người ngoại quốc vừa bị ngựa quật ngã. Mọi người đều hét lên, Hàm Hi Họa cũng bị cảnh này dọa một trận, cô thấy bản thân tốt nhất nên ngồi yên xem mọi người cưỡi ngựa thôi.

Cô gái ngoại quốc may mắn không sao, Hàm Hi Họa thấy cô ấy đi đứng không có vấn đề gì, cô thở phào một hơi. Bên tai truyền đến giọng nói của Nam Lãnh. "Đừng lo, tí anh cưỡi cùng em."

Ngô Thiến bỗng lên tiếng. "Anh Lãnh, lâu rồi không được chứng kiến anh với Mỹ Nhân thi đấu. Nhân dịp này hai người lần nữa so tài đi." Nói rồi cô ta cười tươi nhìn Hoàng Mỹ Nhân hấc cằm. "Cậu đồng ý không?"

Đương nhiên đây là điều cô ta muốn, Hoàng Mỹ Nhân cong môi nói. "Tớ không có vấn đề gì."

Nam Lãnh hơi nhíu mày có điều anh nghĩ cũng lâu rồi bản thân không cưỡi ngựa, cũng muốn thử một chút. Lại nói chuyện thi đấu gì đó, năm xưa trong nhóm bạn bè đúng là người có kỹ thuật cưỡi tốt không kém đấng mày râu chỉ có Hoàng Mỹ Nhân. Anh cũng từng thi đấu cùng cô ta, đương nhiên anh thắng nhưng so đua với con gái cũng chẳng có ý nghĩa gì, chủ yếu là mọi người muốn thì anh chiều thôi. Lần này cũng vậy, anh không từ chối.

Anh vuốt mặt Hàm Hi Họa một cái dặn dò. "Em ngồi chờ anh nhé."

Hàm Hi Họa mỉm cười gật đầu. Nhìn anh rời đi rồi, cô di chuyển đến ghế ngồi.

"Mỹ Nhân của chúng ta đúng là vẫn luôn xuất sắc như vậy." Thẩm Thiếu Hàng vừa quan sát trường đua vừa cảm thán. Sau đó mỗi người một câu không ngừng tán thưởng cô ta.

"Năm xưa người xứng với anh Lãnh chỉ có cậu ấy, còn không xuất sắc." Lời nói như tự nhiên thốt ra nhưng Hàm Hi Họa nghe ra được ý khiêu khích trong đó, cô vô ý mà liếc sang và chạm phải ánh mắt dương dương tự đắc của Ngô Thiến. Hàm Hi Họa cười nhạt tiếp tục hướng ánh mắt đến trường đua đương nhiên cô chỉ tập trung vào chồng mình.

Ai cũng nhìn ra Nam Lãnh cố ý nhường cô ta mà Hoàng Mỹ Nhân lại không hề bất mãn thậm chí như đây là chuyện rất đỗi thường tình, khi cả hai ngang bằng nhau, là cô ta cố tình đợi anh.

"Chúng ta cưỡi sang con đường kia nhé!" Cô ta cười nói.

Nam Lãnh không từ chối, sau đó cả hai rời khỏi tầm mắt của mọi người, chỉ có thể nhìn màn hình lớn theo dõi.

Hàm Hi Họa cũng không khó chịu, tình yêu và niềm tin giữa cô và Nam Lãnh là tuyệt đối, không ai có thể xen vào trừ khi là do một trong hai lùi bước tất nhiên nguyên nhân này chắc chắn không thể xảy ra.

Cô không quá chú tâm vào màn hình chiếu lớn, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Hoàng Mỹ Nhân không khống chế được ngựa của mình, trái tim cô giật thót.

Sức lực của con gái khó mà ghì dây cương được lâu, ai cũng hốt hoảng, khi tưởng chừng cô ta sẽ bị ngựa hất lăn xuống đất thì một thân người đàn ông từ con ngựa phía sau cưỡi bằng tốc độ kinh hồn đến ngang bằng con ngựa đang phát điên kia rồi sau đó ai cũng hét lên thành tiếng chứng kiến cảnh anh phóng từ ngựa mình đang cưỡi sang con người của Hoàng Mỹ Nhân.

Anh ngồi phía sau cô ta hai bàn tay bao bọc lấy đôi tay đang run rẩy ghì chặt dây cương sau đó mất khoảng hai chục giây anh cũng hạ gục được con ngựa đang không ngừng giãy giụa.

Tiếng thở phào nhẹ nhõm của mọi người ở sảnh chờ cũng đánh tỉnh Hàm Hi Họa đang thần hồn nát thần tính trở về. Cô mím môi, sắc mặt tái nhợt nhìn Nam Lãnh đỡ Hoàng Mỹ Nhân xuống khỏi ngựa, có điều dường như cô ta bị dọa sợ hoặc là…

Cô ta không bước đi nổi, thông qua màn hình có thể thấy chân cô ta run rẩy, Nam Lãnh không còn cách nào phải bế bổng cô ta rời khỏi trường đua. Sắc mặt của anh âm trầm, lạnh nhạt, mày anh nhíu chặt không rõ là vì nguyên nhân gì.

Nam Lãnh đi lướt qua nhân viên ở trường đua, giọng anh lạnh tanh. "Kiểm tra lại ngựa đi."

"Cảm ơn anh." Hoàng Mỹ Nhân hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, cô ta ngoài mặt diễn vẻ đau đớn, sợ hãi nhưng bên trong đang vui đến nở hoa rồi. Mùi hương trên người đàn ông, thân thể cứng rắn đầy nam tính khiến cô ta luyến lưu, say mê không muốn tách rời, cô ta mong ước rằng giờ phút này mãi mãi dừng lại.

Chưa bao giờ cô ta nhận thức được rõ rằng mình muốn người đàn ông hoàn mỹ này đến vậy. Muốn đến phát điên, muốn đến mức ngay lập tức có thể được ngủ cùng anh. Ý nghĩ này chưa bao giờ dập tắc trong đầu cô ta kể từ lần đầu gặp anh từ nhiều năm trước. Cô ta muốn trở thành người phụ nữ của anh, cùng anh sánh bước trên thương trường mà không phải là người phụ nữ như bình hoa kia. Cô (Hàm Hi Họa) không xứng có được anh.

Đến khi Nam Lãnh đặt cô ta xuống ghế mới kéo những suy nghĩ mông lung của cô ta về.

Mặc dù rất muốn được anh cứ ôm ấp mình như vậy nhưng ở đây quá nhiều người cô ta không thể làm gì khác hơn là âu sầu nhìn theo bóng lưng người đàn ông rời đi.

Hàm Hi Họa không tụ tập theo mọi người lại chỗ Hoàng Mỹ Nhân, cô vẫn đứng đó đợi Nam Lãnh. Cô nghĩ sau tai nạn vừa rồi cũng chẳng còn ai có hứng thú cưỡi ngựa nữa, chính cô cũng vậy.

Nam Lãnh không nhìn bất cứ thứ gì, ánh mắt chỉ một mực chăm chú vào cô nhóc đáng đứng cách mình không xa.

Bước chân của anh tăng nhanh hơn cho đến khi đứng trước mặt cô. Lúc này môi mỏng mới khẽ nhếch lên ôm eo cô kéo lại gần mình. "Chúng ta đi nơi khác nhé."

Hàm Hi Họa gật đầu vốn định cố gắng nuốt đi sự khó chịu vừa rồi xuống nhưng mũi lại ngửi phải mùi nước hoa phụ nữ thoang thoảng từ người Nam Lãnh.

Mặt cô không cảm xúc nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.

"Về phòng thay đồ trước đi ạ." Không chịu được ánh mắt thâm tình lại nóng bỏng của người đàn ông, Hàm Hi họa rốt cuộc đầu hàng. Chẳng qua là… cô có chút hoài nghi.

Cả hai về lại phòng khách sạn, đợi Nam Lãnh thay xong bộ đồ thể thao thoải mái mới lơ đãng hỏi anh." Hoàng Mỹ Nhân không sao chứ ạ?"

Nam Lãnh lắc đầu nói không sao, anh đi tới ôm vai cô đến ngồi tại chiếc ghế lười màu nâu.

Hai chân Hàm Hi Họa gác lên chân anh, cô lại vờ hỏi. "Cô ta rất giỏi cưỡi ngựa ạ?"

Anh ừ, ngón tay cầm một lọn tóc của cô cuốn vài vòng rồi như nghĩ đến gì đó anh nói. "Hình như kỹ thuật kém hơn so với trước đây rồi."

Hàm Hi Họa đảo mắt một vòng rồi dừng lại làn môi người đàn ông, hơi nhướng người hôn anh một cái. "Vậy đây là lần đầu tiên cô ta không điều khiển được ngựa của mình?" Hàm Hi Họa khá nghi ngờ, nhưng nếu chỉ vì muốn được thân mật với chồng của cô mà cô ta dám tổn hại chính mình thì phải khiến cô vỗ tay khen đấy. Hoặc là… cô ta nắm chắc được Nam Lãnh sẽ cứu được mình. Nếu là nguyên do sau thì cô thấy Hoàng Mỹ Nhân thật sự là một con hồ ly tinh chính hiệu. Và Hàm Hi Họa cũng tin vào vế sau hơn, tuy mới tiếp xúc không tới một buổi cô vẫn nhìn ra được cô ả không phải người sẽ để bản thân chịu khổ. Cô ta… rất cáo.

Trên môi ướt át, đầu lưỡi người đàn ông theo thói quen càn rỡ từ ngoài vào trong lại từ trong ra ngoài, rất nhanh cả hai đều có phản ứng.

"Lúc nãy anh rất hoảng." Cánh môi anh ma sát chợt lên tiếng khàn khàn.

Oanh… Hàm Hi Họa đẩy anh ra, cô trừng mắt lờm người đàn ông ngang nhiên nói ra lời lẽ đáng ghét này. Anh cái gì? Anh hoảng sợ sao? Vì cô ta suýt té?

Hàm Hi Họa tức giận định bật dậy khỏi ghế lười thì eo đã bị một cánh tay siết chặt. "Cô bé ngốc, em nghĩ đi đâu vậy." Nam Lãnh bất đắc dĩ ôm cô nằm trên ngực mình, một tay anh gác sau đầu, ánh mắt không đàng hoàng mà rơi vào khe rãnh sâu hút, câu hồn trước mắt. Yết hầu lăn nhẹ một cái, anh lên tiếng giải thích. "Nếu lúc đó người cưỡi con ngựa đó là em… em không có chút kỹ thuật nào sợ rằng…" Anh dừng lại, hít sâu một hơi như để làm dịu trái tim hoãn loạn của mình dù cô đang bình an trong lòng anh, anh cúi đầu chôn vào trong bộ ngựa của cô dụi nhẹ.

Hốc mắt Hàm Hi Họa đỏ lên, cô không nghĩ thì ra sắc mặt thân trầm của anh khi nãy là vì chuyện này, môi cong lên lại có chút buồn cười vì… anh đang làm nũng với mình.

Cô nâng mặt anh lên vuốt vuốt. "Là em hiểu sai."

"Em ghen?"

Cô cố sống chết không thừa nhận. "Thèm ghen đấy."

"Đúng là ghen thật rồi." Nam Lãnh xua đi phần hoảng sợ trong lòng sau đó vác cô lên vai đi đến bên giường êm nệm ấm.