Chữ Tình Mỏng Manh

Chương 20: Vô lý



Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới hôm nào mới về đây mà giờ đã hơn một tháng trôi qua. Mối quan hệ giữa Hoàng Thanh Huyền không mặn không nhạt vẫn thường xảy ra cãi cọ nhưng vì có Lương Văn Trung ở giữa làm miếng xốp giảm hoà nên chưa từng xảy ra mâu thuẫn nào lớn cho đến ngày hôm này.

Hôm nay là cuối tuần, mẹ chồng và Lương Văn Trung đều đã ra ngoài. Hoàng Thanh Huyền nằm ở nhà hết xem phim lại ăn uống từ sáng đến chiều. Nghĩ lại từ khi về đây cô cũng chưa có tổng vệ sinh nhà cửa, vì vậy mà cô bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, trong quá trình quét dọn cô nhìn thấy một đôi giày quân đội đã sờn vải được đặt ở một góc trong tủ, lúc ấy cô không có suy nghĩ được gì sâu rộng, sau khi thu dọn hết cô cho vào một cái bao rồi lôi ra vườn để đốt.

Sau đó cô quay lại bắt đầu lạu dọn nhà cửa, đang lau thì cô thấy bà Nụ đi về.

Thấy cô con dâu mình mình biết dọn dẹp nhà cửa bà còn thấy khá hài lòng nhưng khi nhìn sang cánh cửa tủ đang toang hoang kia trái tim bà như chết lặng. Bà vội vàng lên tiếng, “ Đôi giày trong tủ kia đâu.”

“ Dạ con đem đi đốt rồi ạ, tại con thấy cũng cũ rồi ạ.” Thấy thái độ của bà cô ngơ ngác đáp lại.

“ Đốt ở đâu?”

“ Sau vườn ạ.”

Vừa nghe xong cô trả lời bà đã lao ra ngoài vườn thấy vậy Hoàng Thanh Huyền cũng vội vàng chạy theo.

Vừa chạy ra đến cô đã thấy bà Nụ tay không đang thò vào đống lửa, cô vội vàng kéo bà lại, “ Mẹ, cẩn thận bỏng.”

“ Bỏ ra, tôi phải lấy đôi giày, vẫn còn, tôi phải lấy nó, giày của bố thằng Trung.”

Hoàng Thanh Huyền lúc này chỉ muốn tự đánh chết mình thôi, cô tự mắng mình một trăm lần là ăn hại. Lúc này cô không do dự mò tay vào lấy một bên giày còn lại, nhưng khi lấy ra được nó cũng cháy mất một nửa.

Cô cầm chiếc giày bị cháy một bên trong bàn tay đang bỏng dát đi về phía mẹ chồng, “ Mẹ, con xin lỗi. Con không biết ạ.”

“ Chát.” Dấu của năm ngón tay lập tức in hằn trên khuôn mặt trắng trẻo được chăm sóc kỹ lưỡng của cô.

“ Cô nghĩ xin lỗi là được sao, có những thứ mất đi không thể lấy lại được. ”

“ Là do con không biết, có chết con cũng không dám làm vậy ạ.”

Lúc Lương Văn Trung về nhà anh thấy nhà cửa vắng tanh không một bóng người. Anh vừa gọi vợ vừa gọi mẹ nhưng cũng không có ai trả lời. Sau đó nghe thấy tiếng hét của mẹ anh mới chạy ra sau vườn. Vừa ra đến đã nhìn thấy trên tay mẹ đang cầm chiếc giày đã bị đốt mất một nửa, anh mới giật mình đây không phải là giày của bố anh, mẹ anh luôn chân quý đây sao.

“ Có chuyện gì vậy em.”

Hai người phụ nữ không hề để ý đến sự tồn tại của Lương Văn Trung.

“ Có phải cô thấy thường ngày tôi hay làm khó cô nên cô mới nghĩ ra cách này để hành hạ tôi đúng không. Đồ độc ác.”

“ Con nói với mẹ hàng nghìn lần rồi, con không biết là giày của bố nếu không... nếu không.”

“ Đồ mất dạy, bố mẹ cô không biết dạy cô thì để tôi dạy, lên từ đường quỳ cho tôi.”

“ Con sai con sẵn sàng quỳ để chuộc tội nhưng mẹ không có quyền mắng chửi con như vậy.”

“ Tôi nói một câu cô cãi lại hai câu như vậy là có dậy lắm nhỉ.” Bà quay sang Lương Văn Trung, “ Anh xem vợ anh đi, cãi chem chẻm, chem chẻm trời ơi sao số tôi khổ thế này.” Nói xong bà bị lên cơn đau tim, một tay bà giữ ngực thở phập phồng, “ Cút đi, đồ sao chổi, cút đi, cút ra khỏi nhà tôi.”

“ Đây là nhà chồng con con không có việc gì phải cút đi cả.”

Bà Nụ ngày càng thở gấp, Lương Văn Trung đang đỡ bà liền hét lên với cô, “ Em nhịn bà một câu thì chết sao, không thấy bà đang khó thở sao.”

“ Em làm sai, em cũng đã xin lỗi và sẽ chịu phạt vậy tại sao mẹ anh lại được quyền xúc phạm đến cha mẹ em.” Sự uất ức nhen nhóm cùng với nỗi đau từ bàn tay truyền đến khiến cô không kìm được mà nước mắt bắt đầu tuôn rơi.

“ Anh không ngờ em lại vô lý như vậy.” Lương Văn Trung mệt mỏi thở dài.

“ Đúng là tôi vô lý, tôi ác độc tất cả là tôi sai.” Cô lấy tay che mắt chạy vào nhà bắt đầu thu dọn quần áo.

Vừa đỡ bà Nụ vào đến cửa đã thấy cô ôm đồ đi, “Em đi đâu.”

“ Đi đâu chẳng được, cần anh quan tâm sao.”

Giọng anh bắt đầu lạnh xuống, “ Quay về nhà ngay.”

Nhưng Hoàng Thanh Huyền cũng ương bướng không kém càng cấm càng ép buộc thì cô càng làm, “ Không.” Nói xong cô xách theo đồ đi thẳng ra ngoài.

Lương Văn Trung thấy thế thì muốn đuổi theo nhưng lúc này lại đang đỡ mẹ anh vội vàng bế bà vào trong nhà đặt bà lên giường. Vừa quay người lại đã nghe thấy giọng nói cảnh cáo của bà.

“ Nó có chân đi thì phải biết tự về. Con không được đi tìm nó, nếu con đi tìm nó sẽ nghĩ con sợ nó, rồi lần sau lại giận dỗi chạy đi thì con có tìm được nhiều lần như vậy không.”