Chữ Tình Mỏng Manh

Chương 44: Ly Hôn



Nói xong Lương Văn Trung lấy từ trong túi áo ra một sấp ảnh ném xuống bàn, “ Thích thì tự xem đi.” Bà Nụ thấy như vậy lập tức lao đến cầm lên xem, sau khi xem xong bac tức giận ném thẳng sấp ảnh vào mặt Hoàng Thanh Huyền.

“ Cô xem đi, cô xem cô đã làm gì, đẹp mặt rồi chứ.”

Những bức ảnh cứ thế rơi xuống dưới chân cô, người chụp ảnh rõ ràng là chụp góc khiến người ta dễ hiểu lầm, ngày hôm đó là La Đức Hải muốn ôm lấy cô nhưng cô đã đẩy hắn ra ngay lập tức.

Cô lập tức phủ nhận, “ Không phải em cố ý ôm hắn ta mà là hắn ta tự bám lấy em. Nhất định có người cố ý làm vậy để chia cắt chúng ta.” Cô nhìn anh với ánh mắt cầu khẩn mong anh sẽ tin tưởng lời mình nói.

Bùi Thư giả vờ lên tiếng, “ Chị dâu sao chị có thể làm như vậy sau lưng anh Trung, có phải chính vì vậy mà chị mới uống thuốc tránh thai để có thể quay trở về bên tình cũ không. Chị có biết chị làm vậy là rất ác độc không.” Cô ta chính là đang muốn thêm dầu vào lửa.

“ Có phải tất cả mọi chuyện là cô làm không.” Cô túm lấy cổ áo Bùi Thư, cô nghĩ người duy nhất thù hằn lại còn thích chồng cô thì chỉ có một mình Bùi Thư.

“ Bỏ em ra...em đau quá...Bác ơi...anh Trung ơi em đau quá, chị đừng cấu em.”

Bà Nụ tiến đến hất tay cô rồi đẩy cô một cái khiến bụng cô bị xô vào góc bàn. Cơn đau râm rỉ ở trong bụng không đau bằng nỗi thất vọng lúc này của cô.

Lương Văn Trung thấy cô như vậy nhưng anh cũng chẳng đến đỡ cô, có phải khi người ta hết yêu rồi bản thân mình làm gì họ cũng thấy chán. Cô cố gắng đứng dậy đi đến trước mặt anh, “ Anh không tin em.”

“ Chứng cứ rõ rõ rành rành em còn muốn anh tin em thế nào đây, anh không chấp nhận một người vợ không chung thủy và không vì cái gia đình này.”

“ Lương Văn Trung anh xảy ra chuyện gì đúng không, tại sao đột nhiên anh lại không tin tưởng em như vậy, sao đột nhiên anh lại đối xử với em như vậy. Nhất định là có chuyện gì xảy ra đúng không anh, nói cho em biết đi.”

“ Chẳng có chuyện gì xảy ra cả, hết yêu thì chia tay. Với cả những ngày tháng em sống ở đây không phải không vui vẻ gì sao, em là công chúa vốn không thuộc về nơi tồi tàn rách nát này.”

“ Khốn kiếp Lương Văn Trung tôi và anh yêu nhau sao anh không chịu tin tưởng tôi chút nào, tôi tưởng gần ba năm yêu nhau chúng ta đã hiểu rõ về nhau. Anh nói tôi là công chúa, tôi đã cố gắng thích nghi với cái gia đình này vì anh bao nhiêu anh không biết sao.”

Lương Văn Trung gắt lên một tiếng khiến ngay cả bà Nụ cũng phải giật mình, “ Không cố được thì đừng có cố rồi lại than thở nữa, tôi không mệt mỏi sao...”

Không gian chìm vào im lặng không một ai lên tiếng chỉ có thể nghe được tiếng thở hổn hển của Lương Văn Trung. Cuối cùng anh nói ra một câu mà cả đời Hoàng Thanh Huyền không muốn nghe nhất, “ Ly hôn đi, đơn ly hôn tôi đã chuẩn bị sẵn rồi.”

Trái tim Hoàng Thanh Huyền như bị bóp nghẹt lại khiến cô không thở nổi, cái gọi là tình yêu là gia đình mà cô theo đuổi sắp tan thành mây khói. Mặt cô trắng bệch mồ hôi cứ tuôn từ trán ra, cô nghĩ mình nghe lầm câu nói của anh, cố gắng hỏi lại, “ Anh nói lại đi, anh nói cái gì cơ.”

“ Chúng ta ly hôn đi, anh chán ngấy em rồi.”

“ Bốp.” Cái tát của cô giáng xuống mặt anh rất mạnh lập tức khiến mặt anh đỏ hồng lên.

“ Lương Văn Trung anh là cái thá gì mà dám nói lời ly hôn với tôi.”

“ Tùy em nghĩ.” Nói xong anh đi thẳng lên phòng, bà Nụ thấy con trai mình bị đánh thì quẩ trách cô không biết tôn trọng chồng mình, rất nhiều rất nhiều, dường như tất cả lỗi lầm lúc này đều do cô mà ra vậy.

Cảm xúc duy nhất của cô là muốn rời khỏi căn nhà này để không phải nghe những lời than trách của mẹ chồng nữa.

Bước trên con đường làng, hai bên là cây cỏ cô cứ thế đi đi mãi, nước mắt không rơi nhưng lúc này ngực đã đau đến mức cô phải ôm lấy nó. Cảm giác không ai tin tưởng nó còn đau gấp trăm ngàn lần bị dao cứa. Cô muốn về, muốn về để được cha mẹ ôm ấp và bao bọc, nơi này rất lạnh lẽo không ai cần cô cả.

Trước khi lấy chồng cứ nghĩ bây giờ phương tiện giao thông thuận lợi muốn về nhà lúc nào cũng được, lúc này mới hiểu, chỗ nào mà không chạy được đến ngay thì đều gọi là xa.

Tình yêu nào cũng sẽ phai nhạt qua năm tháng, chỉ là không nghĩ tới bản đối với bản thân mình lại đến sớm như vậy. Cô ngồi sụp xuống đường ôm mặt khóc nức nở.

Khóc xong đủ rồi lại tự mình đứng lên đi tiếp, cô không thể yếu đuối bởi phía trước còn sứ mệnh của riêng mình.

Cô không muốn tiếp tục vượt qua cả đại dương chỉ vì một người ngay cả nhảy qua một vũng nước nhỏ nhoi cũng không dám.

Cô sẽ đồng ý ly hôn trả lại tự do cho cả hai!