Chữ Tình Mỏng Manh

Chương 47: Âm Dương Cách Biệt



Khi cô đang khám mắt cho bà, tay bà lặng lẽ sờ vào bụng đã nhô lên của cô, khó khăn nói một câu, “ Trong này có em bé rồi sao.”

“ Vâng, từ ngày con rời khỏi nhà đã có thai được 6 tuần rồi ạ. Bây giờ cũng gần 4 tháng rồi ạ.”

Mắt bà Nụ lập tức đỏ ửng lên, nước mắt tí tách rơi xuống sàn, “ Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con Huyền ơi, tất cả là tại mẹ, mẹ là đồ độc ác mẹ đáng bị quả báo lẽ ra mẹ nên chết đi.”

“ Mẹ...bác...bác bình tĩnh lại đi nếu bác còn xúc động như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.”

Một tiếng bác hai tiếng bác của cô như đẩy bà Nụ xuống đáy vực sâu, đúng vậy một người như bà làm sao đáng để tha thứ chứ. Bà tin tưởng người ngoài mà lúc nào cũng bắt nạt trì chiết con dâu của mình bây giờ bà nhận được hậu quả như vậy chính là quả báo, là bà đã chia cắt hai đứa con của mình, là bà đã tin nhầm một con sói độc ác luôn nhăm nhe phá hoại hạnh phúc gia đình bà.

Hơn một tháng trước bà có xem lại camera ở nhà, thì thấy gói thuốc tránh thai mà Bùi Thư phát hiện ra chính là do chính tay cô ta đem vào. Bà tìm đến cô ta mắng cho cô ta một trận, trong lúc xô đẩy cô ta đã đẩy bà ngã xuống cầu thang rồi rời đi không một chút lưu luyến.

Cái cảm giác đau không ai bằng đó là tin nhầm người, bà Nụ như rơi xuống đáy vực sâu lần hai khi nghe tin con trai tử nạn ở biên giới trong nhiệm vụ triệt phá đường dây môi giới buôn bán phụ nữ. Trái đất của bà lại sụp đổ một lần nữa rồi, bà Nụ tự cho mình chính là kẻ khắc Phu khắc Tử vì vậy ngày ngày bà chìm đắm trong sự dằn vặt và tự trách.

“ Con ơi, mẹ xin lỗi mẹ sai rồi, con có thể tha thứ cho mẹ được không con ơi!”

“ Bác ạ, có những lời xin lỗi chỉ có giá trị ở một thời điểm nhất định thôi, còn bây giờ con không có giận bác một chút nào, chỉ là để trở về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu thì không thể nữa ạ.”

Bà Nụ không lúc bày rất ân hận, bà biết có lẽ cả đời này đứa con dâu hiếu thảo này sẽ không tha thứ cho bà nữa, nhưng bà vẫn muốn chăm sóc cho cô để chuộc lại lỗi lầm.

Bà lau nước mắt, nghẹn ngào nói ra vài lời, “ Huyền, mẹ biết cả đời này con sẽ không tha thứ cho mẹ nữa, mẹ không bắt con phải tha thứ cho mình... Chỉ xin con...con có thể cho mẹ chăm sóc con cùng đứa cháu trong bụng được không.”

Hoàng Thanh Huyền chưa bao giờ là người cạn tình cạn nghĩa, vài câu nói của bà đã khiến những giận hờn trước kia tan biến hết, chỉ là thời gian vĩnh viễn không thể trở lại thời điểm bắt đầu ấy, cô gật đầu với bà.

Bà Nụ nhận được cái gật đầu của cô thì lòng vui sướng khôn cùng, bàn tay run rẩy đưa ra, “ Có thể cho mẹ sờ cháu một chút không.”

Cô tiến tới gần bà, ưỡn chiếc bụng mình ra mỉm cười nói với bà, “ Là thai đôi đấy bác ạ.”

Bà Nụ nghe thấy thế thì lại càng vui ra mặt bàn tay run rẩy vượt ve bụng của cô, nước mắt bà lại bắt đầu chảy ra, một câu nói vô thức phát ra từ miệng bà, “ Trung ơi con có con rồi, trên trời có linh thiêng phù hộ cho vợ con cùng các con con mạnh khoẻ nhé.”

Hoàng Thanh Huyền không biết mình có nghe lầm hay không, cô muốn hỏi lại bà nhưng lúc này dọng đã nghẹn lại ở cổ không thể phát ra âm thanh nào, “ Anh Trung...mẹ bảo anh Trung cái gì chết cơ.”

Bà Nụ biết mình đã lỡ lời nhưng lời nói đã ra làm sao có thể thu hồi lại được, tiếng khóc bật tử trong cổ bà ra“ Thằng Trung nó đi làm nhiệm vụ chết rồi con ạ, nó chết mất xác rồi con ạ.”

Cả tai Hoàng Thanh Huyền như ù đi, cô không nghe được lời mẹ chồng nói nữa hoặc là càng không muốn nghe những điều đau lòng ấy.

Cô ôm chiếc bụng của mình ngã quỵ ra đất, bụng của cô rất đau nhưng không đau bằng tim của cô lúc này. Mẹ chồng cô nói chồng cô đã chết, anh làm sao mà chết được cô và các con còn chưa cho anh chết anh lấy tư cách gì mà chết chứ.

Hoàng Thanh Huyền lúc này đã bị nước mắt che hết tầm nhìn, cô không nhịn thấy được gì cả, cũng như tâm cô lúc này không tìm thấy bất kì tia sáng nào. Cô không tin một người độc ác khốn nạn như Lương Văn Trung lại chết sớm như vậy, không phải những kẻ độc ác thường sống rất lâu hay sao.

Lương Văn Trung không thể chết được, không thể chết nhất định là đã nhầm rồi, cô cố gắng nhích người dậy níu lấy tay áo bà Nụ, “ Mẹ chuyện này không phải sự thật đúng không, mẹ nói với con chuyện này không phải là sự thật đi. Mẹ nói đi con xin mẹ đấy cho con một câu trả lời đi.

Bà Nụ chỉ biết vừa khóc vừa lắc đầu, tia hy vọng mong manh của cô cũng theo đó mà đứt phút. Làm sao cô có thể sống nổi khi nghe được tin tức này đây, thà là chia tay chứ cô không bao giờ muốn âm dương cách biệt.