Chú Và Em

Chương 36: Không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài



Nhưng cho dù hắn không nói rõ thì Hứa Dương vừa nghe đến Lục Phỉ cũng đã nhận ra người trong miệng Lưu Tranh là mình. Có điều điểm quan tâm của cậu lại là Lục Phỉ, người chị gái tốt bụng đã giúp đỡ cậu rất nhiều. Thế là đến tôm trong miệng cũng bị cậu thả xuống, luống cuống nắm cổ tay áo người đàn ông bối rối hỏi: “Chị Phỉ…”

Cô ấy không sao.”

Chưa đợi Tạ Nghiêu đáp lời Lưu Tranh đã lên tiếng đảm bảo, biểu tình còn rất phấn khích: “Cô gái đó không hề yếu đuối chút nào đâu.”

Nói đến chuyện này ban đầu Lưu Tranh cũng là tình cờ mới biết.

Không phải nói Lưu Tranh từng mua một con mèo chỗ Lục Phỉ để tán bạn gái sao. Nhưng không may sau đó vì một chút chuyện mà không thể tặng đi được, hắn lại nuôi mấy ngày thế mà vô tình sinh ra tình cảm với nó, cũng cảm thấy nuôi mèo không quá khó, cho nên để lại tự mình nuôi. Mà một người không có kinh nghiệm như hắn, đương nhiên cần người tư vấn, Lục Phỉ liền trở thành đối tượng hắn gửi gắm niềm tin, cho nên hắn có chuyện liền đi tìm cô.

Hôm đó hắn chính là đến tìm Lục Phỉ mới phát hiện cô bị làm khó.

Trước đó Điền Hải cũng có đến tìm cô ấy hỏi thăm về cậu, nhưng bị Lục Phỉ hùng hổ đuổi về. Chỉ là lúc đó Điền Hải không biết rõ nên mới bị Lục Phỉ lừa gạt đuổi đi. Cứ nghĩ vậy là xong, ai ngờ dạo gần đây lão lại tìm đàn em đến, ý đồ muốn phá phách việc làm ăn của cửa tiệm.”

Lưu Tranh càng nói càng phấn khích: “Cậu không biết, lúc tôi đến nhìn thấy là cô ấy đang cầm chổi đánh đuổi đám người kia. Cô ấy vô cùng thông minh, biết rõ mình thân cô thế cô, lúc hành xử còn không quên gào to hét lớn, gọi rất nhiều hàng xóm tới chứng kiến, khiến cho đám người đã quen hung hăng kia ném chuột sợ vỡ bình mà không dám nặng tay với cô. Cô nàng còn gài bẫy gọi bảo vệ khu dân cư đến tống cổ bọn chúng đi. Dáng vẻ khí phách hiên ngang kia thật sự là khí khái, khiến người nhiệt huyết sôi trào.”

Ngẫm đến vẻ mặt đen thui cứng đờ của đám người quen lộng hành không biết sợ kia là hắn lại buồn cười.

Nhưng mặc cho Lưu Tranh đã miêu tả rất sinh động như vậy Hứa Dương vẫn cho rằng là mình liên lụy Lục Phỉ mà có chút buồn bã ỉu xìu.

Lưu Tranh không quá rõ, lại vẫn vội vàng an ủi: “Cậu đừng lo, tôi sẽ để mắt đến cô ấy. Tôi còn đang nhờ cậy cô ấy vấn đề của con Kim Mao nhà mình mà, sao có thể để cô ấy có chuyện được.”

Hắn còn chưa nói bản thân có hứng thú với cô chủ tiệm thú cưng kia, trước khi xác định được tình cảm sao hắn có thể để cho cô nàng xảy ra chuyện được. Lại nói Điền Hải đã cấp cho hắn cơ hội anh hùng cứu mĩ nhân đó chứ.

Tạ Nghiêu không cần nhìn cũng biết tên bạn thân này có suy nghĩ không đơn thuần với cô chủ tiệm thú cưng kia. Nhưng hắn không thèm để ý, ngược lại đối với thiếu niên đã trở thành cọng rau héo dỗ dành: “Không cần tự trách. Nếu cảm thấy nợ cô ấy thì sống cho tốt.”

Những lời này quả thật đánh trúng tim Hứa Dương, cậu đáng thương nâng đôi mắt hơi ửng hồng của mình lên, tràn ngập ỷ lại nhìn hắn.

Tạ Nghiêu cứ nghĩ rằng cậu chưa nghĩ thông, ai biết lại nghe cậu hỏi: “Điền Hải là ai?”

Bên trong giọng nói vậy mà nhiều hơn một tia kiên cường quả cảm, biểu tình trên mặt cũng có phần lãnh đạm khí phách. Ít nhất là người không mấy lần tiếp xúc với Hứa Dương như Lưu Tranh liền cảm thấy rất bất ngờ. Bởi vì hắn luôn cho rằng Hứa Dương rất yếu đuối.

Còn Tạ Nghiêu thì khác. Ban đầu hắn chỉ giật mình một cái, nhưng sau đó khóe môi lại nhếch lên một nụ cười vừa lòng, cũng không giấu giếm cậu mà nói rõ: “Điền Hải là người cha dượng em nhờ vã, mục đích là để tìm em.”

Mặc dù chưa nói huỵch toẹt ra nhưng Hứa Dương đương nhiên không có ngốc mà cho rằng cha dượng mình có ý tốt. Ông ta nhất định là đã đem cậu bán cho gã Điền Hải gì kia. Như vậy đối phương càng không phải người tốt lành. Mà cái cậu quan tâm là ông ta có thể gây bất lợi cho Tạ Nghiêu và những người cậu quan tâm hay không.

Có phải ông ta rất lợi hại không?”

Bỗng nhiên nghe cậu hỏi như vậy, cả hai người còn lại đều ngẩn ra.

Tạ Nghiêu lại là người hoàn hồn trước, hắn vừa sờ đầu cậu vừa lãnh khốc lại bá đạo nói: “Lợi hại thì được gì, em không cần bận tâm đến ông ta.”

Tôi sẽ không để em xảy ra chuyện.

Câu này tự giác vang lên bên tai Hứa Dương mặc dù người đàn ông không hề nói. Hứa Dương không phải không tin tưởng, cậu vô thức dụi dụi vào tay hắn, dáng vẻ tràn ngập ỷ lại khiến Tạ đại gia hài lòng. Nhưng cậu vẫn nói: “Em sẽ cố gắng không gây rắc rối cho chú.”

Cậu cũng sẽ cố gắng để không uổng phí công sức của chị Phỉ.

Lúc nói biểu tình của cậu rất kiên quyết, khuôn mặt nhỏ tràn ngập ý chí như tỏa sáng, khiến người không dời được mắt.