Chú Và Em

Chương 6: Bỏ trốn



"Nó như vậy thì tương lai có thể làm nên trò trống gì. Học hành không nên thân, suốt ngày gây chuyện."

Tạ Thạch không chút áy náy nói, còn hạ giọng trấn an mẹ cậu: "Bà đừng nghĩ thái quá. Đó chưa chắc là chuyện gì không tốt cho nó. Nếu nó chịu cố gắng thì tương lai tiểu Duệ cũng có chỗ dựa, sao lại không làm chứ."

Mẹ cậu giống như bị thuyết phục mà thật lâu cũng không nói gì nữa.

Hứa Dương trên mặt không có chút khốn khổ trong lòng hiểu rõ Tạ Thạch đã đánh đúng điểm mấu chốt của bà. Đối với bà, sự tồn tại của Tạ Duệ, em trai cùng mẹ khác cha của cậu mới chính là nghịch lân của bà. Chỉ cần là chuyện liên quan tới nó, bà sẽ không nói điều kiện mà chấp nhận ngay.

Cho dù là đem một đứa con khác ném vào hố lửa.

Chưa lúc nào Hứa Dương lại cảm thấy mình không phải con ruột của bà như lúc này.

Nhưng cũng chẳng có gì để mà phải đắn đo suy ngẫm nữa.

Bên ngoài, Tạ Thạch đã bắt đầu gọi điện thoại cho người ta để bàn tính chuyện này. Cậu nghe mà trái tim rét buốt. Cậu biết, nếu còn không làm gì, kết quả của cậu xem như định rồi.

...

Đêm đến, khi vạn vật đều muốn chìm vào giấc ngủ, lại có một người ung dung đưa ra quyết định trọng đại của đời mình một cách dứt khoát như vậy, chẳng cần phải cho thời gian để suy nghĩ nữa.

Một giờ đêm.

Cạch.

Giữa chốn im lìm nơi căn nhà, một tiếng vang thật nhỏ lặng lẽ xuất hiện.

Cạch.

Sau đó là một tiếng nữa. Rồi mọi thứ lại chìm vào im lặng.

...

Nói đến Tạ Nghiêu, sau khi hắn rời Tạ gia thì liền vứt chuyện xảy ra trước đó qua sau đầu, không hề để ý tới.

Cho dù lúc đầu hắn có nghĩ đến đôi mắt của thiếu niên kia một chút, thương xuân bi thu cho cuộc đời của cậu một chút thì cũng chỉ có một chút. Hôm đó hắn nên làm gì thì làm đó, đi viếng mộ, hội họp một chút với Lưu Tranh, về đến nhà thì đánh một giấc tới sáng rồi thần thanh khí sảng rời giường.

Hắn quả thật không phải là người tốt. Đặc biệt là với người chẳng thân chẳng quen.

Tại sao hắn phải vì một người lạ mà hi sinh cơ chứ. Chưa kể hắn chưa từng có ý định giúp đỡ Tạ Thạch chứ chưa nói hắn còn muốn đạp lão ta một cú.

Hắn cứ nghĩ chuyện này là xong rồi, ai biết sáng ra Tạ Thạch lại gọi cho hắn. ngôn tình hoàn

Vốn hắn định cúp máy vì chẳng có kiên nhẫn nghe, ai biết lại nghe lão nói...

"Người ở chỗ chú rồi thì chú vẫn nên giúp anh đi. Chắc chú không tính cứ vậy ôm người đi luôn chứ?"

Cái gì?

Tạ Nghiêu đần mặt ra một hồi mới hiểu được vấn đề Tạ Thạch đang nói.

Mặc dù hắn có phần bất ngờ nhưng vẫn lạnh lùng mỉa mai Tạ Thạch: "Thằng nhỏ chạy rồi thì liên quan gì tới tôi?"

"Anh cho rằng muốn úp cái nồi này lên đầu tôi thì tôi sẽ ngoan ngoãn ngồi yên cho anh úp à? Nó chạy là do các người chẳng đáng để nó trông cậy nữa thôi. Chạy thật tốt. Có khi nếu có vô tình nhìn thấy, tôi còn có thể giúp nó một tay, để nó chạy càng xa càng tốt. Anh lại có thể làm gì tôi, hả anh trai?"

Nói tới đây hắn cúp máy cái rụp, không chút chần chừ nào.

Khó lắm hắn mới nói nhiều một chút với lão khốn đó, lão vẫn nên biết điều đi thôi.

Nhưng đứa nhỏ kia thật sự có can đảm dám chạy?

Nhìn không giống tí nào, nhưng mà cũng hay đấy.

Hắn thì thấy hay, Tạ Thạch bên kia lại không thấy vậy chút nào.

Rầm!

"Thằng chó!"

Tạ Thạch vừa bị chế nhạo một trận còn không thể phản bác lại, Tạ Nghiêu cúp máy lão liền thuận tay đem cái điện thoại ném mạnh vào tường. Khuôn mặt kia bởi vì tức mà quặn quẹo, ác độc như rắn rết.

"Hức... Vậy phải làm sao đây ông..."

Mẹ Hứa Dương bị hành động của ông ta dọa, vừa sợ vừa nghĩ đến đứa con trai đã trốn nhà đi. Chung quy ra cho dù bà ta có thiên vị đứa con nhỏ thì vẫn có một chút quan tâm đến đứa lớn. Nhưng đó chỉ là chút chút nhỏ, bởi vì Hứa Dương bỗng nhiên biến mất mà xuất hiện thôi. Bởi nói sao thì đó cũng là con mình.

"Còn làm sao? Tìm nó về chứ sao."

Khốn kiếp thật, ông ta vừa mới nghĩ được nên lợi dụng đứa con riêng này như thế nào mới đạt được lợi ích lớn nhất, còn định hôm nay sẽ đưa cho người ta xem hàng, kết quả nó dám chạy.

Tìm! Nhất định phải tìm cho ra! Ăn nhờ ở đậu của ông còn muốn chạy!?

Mẹ Hứa Dương chỉ biết khóc thút thít chứ không đáp lại, nhưng trong lòng bà lại nghĩ làm sao mà tìm. Đứa con đã lạnh lòng đến mức bỏ nhà đi, nó sẽ trốn đến xa.

Trong lòng bà luôn có trực giác sẽ không thể tìm về được đứa con này nữa...