Chú Xấu Xa Biết Thả Thính

Chương 3: Chú, bế...



"Chú, cháu nể chú thật đấy!"

"Vì chuyện gì?"

Nhóc con này mà cũng biết nể người khác sao, haha...hắn không tin! Nhưng mà nếu đó là sự thật thì thật trùng hợp, hắn cũng bắt đầu nể nhóc con này rồi đấy!

"Chú xấu nhưng mà có người em đẹp. Cháu đúng là nể chú!"

Cái gì, nhóc con này dám nói hắn xấu trai? Hắn mà xấu? Ôi trời, nhóc con này đui thật rồi! Thật ngu dốt khi vừa nãy hắn còn tưởng nhóc con này nể hắn vì chuyện gì đó cao siêu...thật không ngờ...! Thấy thằng em mình đang tiến lại gần, hắn hừ lạnh kèm theo một cái lườm muốn bóp nát tim, gan.

[...]

“Anh ơi, anh tên gì vậy ạ?”

Ngân ngồi hàng ghế sau nhổm người dậy, giơ tay chọc nhẹ vào vai người thanh niên kia. Hắn ngồi bên cạnh nghe được câu hỏi từ cô thì cướp lời, trả lời luôn:

“Nó tên Kiệt, biệt danh Kiệt xấu trai”

Ngân gật đầu vẻ đã hiểu. Ủa? Anh này đẹp trai như này mà sao có biệt danh là xấu trai nhỉ? Nhận ra mình còn chưa biết tên của chú nên cô quay qua hắn, hỏi:

“Còn chú? Chú tên gì ạ?”

“Chú tên Tuấn, biệt danh Tuấn đẹp trai”

Cái gì mà sinh ra biệt danh Kiệt xấu trai với Tuấn đẹp trai chứ? Thằng em này bức xúc thật sự! Kiệt ngồi ở hàng ghế lái tức muốn quay xuống đấm nát mặt thằng anh mất dạy nhưng chợt nhận ra mình sợ anh hai lắm lắm nên...đành kìm nén cảm xúc xuống, tiếp tục lái xe trong cay cú...

Hắn ngồi đằng sau hả hê vô cùng với trò chơi của mình. Ngân thấy chú cứ bốc phét sao sao ý, rõ ràng anh Kiệt đẹp trai, đáng yêu hơn mà? Vậy sao anh Kiệt lại có biệt danh “xấu trai’” chứ? Chắc chắn là có nhầm lẫn ở đây...

[...]

“Anh hai, nhóc này...”

Chợt nhớ đến sự hiện diện của cô, trong lúc đợi hết đèn đỏ, Kiệt quay xuống hỏi. Hắn bình thản trả lời:

“Bắt cóc tống tiền!”

Hả? Ngân ngơ ngác giương mắt nhìn hắn, không phải chú đem cô về để lấy làm vợ sao? Hắn không thể chịu nổi ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, giơ tay búng nhẹ vào chán cô, nói:

“Chú đùa thôi! Thì là lúc hoảng quá nên ôm luôn nhóc con này mà bay...”

“Anh hai, chúng ta phải đem nhóc trả về. Ba mẹ nhóc...với tình hình hiện tại chúng ta không đấu lại được, ba mẹ nhóc cũng sẽ rất lo lắng...”

Ba mẹ lo lắng gì chứ...? Chắc hiện giờ mẹ kế khi nghe tin cô mất tích vui còn chẳng hết nữa là..., còn ba thì...ba hết thương cô rồi. So với việc trở về thì cô muốn ở lại với chú và anh Tuấn hơn, họ không hề mắng mỏ gì về sự tồn tại của cô. Và họ còn rất vui tính nữa... Ngân ủ rũ ngả người vào lòng hắn, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.

Kiệt trố mắt nhìn hành động của cô qua gương chiếu hậu, còn hắn khẽ nhíu mày một cái rồi lại dãn ra, thở dài. Cảm giác có người khác dựa vào thật chẳng hay ho gì...

.....

Kít...

Chiếc xe trở dừng lại trước một tòa chung cư của thành phố, hắn mở cửa xe như thường lệ nhưng...khi chuẩn bị bước xuống thì một thứ gì đó dựa vào người hắn ngã nhào trên ghế. Ôi trời! Xuýt chút nữa là hắn quên luôn sự tồn tại của nhóc con này rồi! Nhưng nhóc con này lại ngủ như chết, ngủ không biết trời biết đất gì luôn à? Ngã kêu to như vậy mà vẫn ngủ ngon lành, đúng là nể!

Nếu không phải vác nhóc này lên cùng thì hắn cũng mặc kệ để cô ngủ tiếp rồi. Rồi giờ đánh thức trẻ con dậy như thế nào? Chắc nhóc con này cũng giống như thằng Kiệt, hét phát là dậy...hoặc là không... Hắn lay người cô, gọi:

“Nhóc con, dậy đi! Đến nơi rồi!”

Ngân đang ngủ ngon thì bị tiếng gọi như hổ gầm của hắn làm cho tỉnh giấc nhưng vẫn trong trạng thái nửa tỉnh, nửa mê, cô dụi mắt, giơ hai tay lên, nói:

“Chú, bế...”