Chú! Xin Ký Đơn!

Chương 166: Gặp người quen



Diệp Vân Triệt không để ý đến lời nói của chị Vương, vẻ mặt u ám quay người rời đi.

Ngược lại, Diệp Hân Nhiên lịch sự nói:

“Không cần đâu, chú ý đến trẻ con, đừng để nó chạy ra ngoài một mình, bên ngoài rất nguy hiểm.”

Chị Vương vội vàng trả lời: “Được, chúng tôi sẽ chú ý, cảm ơn hai người.”

Nhìn thấy họ rời đi, chị Vương ra hiệu cho đứa trẻ trong ngực.

“Liên Liên, tạm biệt chú và chị đi.”

Liên Liên vẫy bàn tay nhỏ bé của mình hét lên:

“Tạm biệt chú, tạm biệt chị. Chú phải vui vẻ mỗi ngày, lần sau gặp lại, cháu sẽ làm trò ảo thuật cho chú xem.”

Giọng nói mềm mại ngọt ngào của đứa trẻ giống như tiếng ve kêu mùa hè, du dương đến tai Diệp Vân Triệt.

Tuy nghe rất vui tai nhưng cũng khiến lòng anh ấm áp khó hiểu.

Nhưng tâm trạng của anh vẫn tệ như mọi khi.

Không có phản hồi, anh trực tiếp lên xe.

Diệp Hân Nhiên vội vàng đi theo.

Thấy hai người đã đi xa, chị Vương bế đứa nhỏ vào nhà, vừa đi vừa gọi Diệp Thánh Sinh.

Người bên kia nhấc máy, cô ấy vội vàng nói:

“Cô Diệp, cô đừng lo lắng, chúng tôi đã tìm được cô Liên Liên rồi.”

Diệp Thánh Sinh đang ngồi trong xe về nhà mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô cúp máy, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc đó, chiếc xe mà Diệp Vân Triệt và Diệp Hân Nhiên tình cờ đi ngang qua xe cô.

Nhưng không chiếc xe nào mở cửa sổ nên chẳng ai để ý đến ai.



Để có nhiều thời gian hơn cho con gái, Diệp Thánh Sinh đã sắp xếp mọi công việc phải làm từ thứ hai đến thứ sáu.

Cuối tuần, khi con gái được nghỉ, cô cũng được nghỉ.

Hôm nay, trong bữa sáng.

Nhìn thấy con gái được bảo mẫu mặc váy công chúa, rất đáng yêu xinh đẹp, Diệp Thánh Sinh nói:

“Liên Liên, hôm nay mẹ không đi làm, mẹ ở nhà với con được không?”

Diệp Thánh Sinh nghiêng đầu cười.

“Vậy Liên Liên có thể ra ngoài chơi không? Liên Liên muốn ra ngoài.”

Sẽ tốt hơn nếu cô có thể gặp lại chú cao kều đó.

Cô đã đồng ý khi gặp lại chú ấy, cô bé sẽ cho chú xem trò ảo thuật mà ba đã dạy.

“Được, hôm nay mẹ sẽ cùng Liên Liên đi dạo phố mua sắm.”

Giơ tay lên xoa đầu con gái, trong mắt Diệp Thánh Sinh tràn đầy vẻ hài lòng và hạnh phúc.

Ăn sáng xong, cô đích thân chở con gái đi chơi.

Con gái vẫn như xưa, rất thích ăn, nhiệm vụ của mẹ hôm nay là phải mang cho con gái ăn uống đầy đủ và vui chơi.

Ô tô đậu ở bãi đậu xe ngầm của con phố ăn vặt dài hàng cây số, Diệp Thánh Sinh ôm con gái xuống xe, đi đến quầy bán đồ ăn vặt chọn đồ ăn.

Đây là lần đầu tiên Liên Liên ăn thức ăn trên đường phố, cô bé rất phấn khích.

Sau vài giờ ra ngoài, cái miệng nhỏ vẫn không dừng lại.

Đi ngang qua một quán trà sữa, Diệp Thánh Sinh cảm thấy hơi đói, cô nhìn con gái hỏi:

“Liên Liên, mẹ mua cho con ly trà sữa được không?”

Con gái còn nhỏ, tốt nhất không nên uống trà sữa có chất phụ gia. Nhưng dù sao cũng chưa từng ăn qua, nếm thử chắc không sao.

Chủ yếu là vì cô cũng muốn uống.

Thấy có người uống trà sữa bên cạnh, Liên Liên gật đầu chờ đợi.

“Được, được, Liên Liên muốn uống trà sữa vị dâu.”

Trên tay còn ôm một xô thịt xiên, còn đang ăn hai cái bánh quy, miệng đầy đồ ăn béo ngậy, đáng yêu không chịu nổi.

Diệp Thánh Sinh lấy khăn giấy ra, ngồi xổm xuống lau khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy dầu mỡ của con gái, trong mắt tràn đầy cưng chiều.

“Được rồi. Liên Liên nhà chúng ta rất thích uống vị dâu tây.”

Cô dẫn con gái xếp hàng mua.

Đây hình như là quán trà sữa nổi tiếng, có khá nhiều người xếp hàng mua.

Sợ con gái đợi lâu, Diệp Thánh Sinh nói: “Liên Liên đợi một chút, có rất nhiều người.”

Cô bé vừa gật đầu vừa ăn xiên thịt, ngọt ngào đáp lại: “Được ạ. Liên Liên không vội.”

Những người bên cạnh nghe thấy đứa trẻ nói chuyện, đều quay đầu nhìn về phía cô bé.

Họ thấy đứa bé tết tóc hai bím, mặc váy công chúa màu hồng, đặc biệt là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, tròn trịa và đôi mắt to đen láy long lanh như hai viên ngọc quý.

Hình dáng nhỏ bé thật dễ thương.

Những người khác không khỏi hỏi Diệp Thánh Sinh:

“Là con gái của cô sao? Cô bé thật đáng yêu.”

Diệp Thánh Sinh gật đầu cười.

Người bên cạnh không nhịn được ngồi xổm xuống trêu chọc Liên Liên.

Liên Liên không sợ người lạ chút nào.

Trong nhận thức của cô bé, mọi người đều tốt, họ cười với cô, cô cũng cười và chia sẻ thức ăn của mình với họ.

Khi Diệp Thánh Sinh nhìn thấy con gái rất được yêu thích, đôi mắt của người mẹ tràn đầy tự hào.

“Thánh Sinh?”

Lúc này, một giọng nam trầm thấp đột nhiên từ trong đám người truyền đến.

Bởi vì là tên của mình, Diệp Thánh Sinh thần kinh căng thẳng, quay đầu tìm kiếm.

Khi nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa, cô sững sờ.

Cung Hàn trong trang phục giản dị, tỏa nắng và đẹp trai.

Anh bước tới, đứng sừng sững trước mặt Diệp Thánh Sinh, nhìn cô.

Khi chắc chắn đó chính là người phụ nữ mà mình không thể quên, anh nhìn đứa trẻ bên cạnh, vô cùng kinh ngạc.

“Sao em lại ở đây?”

Cung Hàn biết cô đã ly hôn với Diệp Vân Triệt bốn năm trước. Sau đó nghe nói cô đã biến mất.

Anh cũng phái người đi hỏi tung tích của cô ở rất nhiều nơi trong thành phố A, nhưng đều không có chút manh mối nào.

Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đụng phải cô ở đây khi mua trà sữa cho Mộ Dung Lưu Tranh.

Đây là nước E.

Chẳng lẽ trong những năm mất tích, cô đều sống ở nước E sao?

Diệp Thánh Sinh nghĩ bản thân hiện tại có phần khác với quá khứ. Hơn nữa cô trang điểm, ăn mặc cũng trưởng thành hơn, nếu không thừa nhận đối phương nhất định sẽ không nghi ngờ.

Cô vội vàng cúi đầu nói: “Thưa anh, anh nhận nhầm người rồi.”

Không muốn dây dưa với anh, Diệp Thánh Sinh bế con gái rời đi.

“Liên Liên, mẹ không mua được trà sữa, chúng ta đi chỗ khác mua.”

Cung Hàn không tin mình nhận lầm người.

Đây là người phụ nữ anh yêu nhất, cho dù cô hóa thành tro bụi, anh cũng sẽ nhận ra.

Thấy cô chuẩn bị rời đi, anh vội vàng tiến lên ngăn cô lại.

“Em là Thánh Sinh, Thánh Sinh, đứa nhỏ này…”

“Thưa anh, tôi đã nói anh nhầm người rồi.”

Diệp Thánh Sinh vẫn không thừa nhận, vội rời đi.

Liên Liên không biết chuyện gì đã xảy ra, nhìn thấy mẹ có chút không vui, cô không dám nói mà ngoan ngoãn nằm trong lòng mẹ, hai tay ôm lấy cổ mẹ.

Cung Hàn thấy cô bỏ chạy nên không đuổi theo nữa, nhìn bóng lưng cô bình tĩnh nói:

“Nếu em không thừa nhận, anh sẽ nói cho Diệp Vân Triệt biết. Em có biết Diệp Vân Triệt đã tìm em suốt bốn năm không?"

Nghe thấy tên của người đàn ông đó, Diệp Thánh Sinh dừng lại.

Cô nhẫn nhịn một lúc, sau đó quay trở lại ôm đứa bé đứng trước mặt Cung Hàn, nói với anh:

“Cung Hàn, tôi biết anh sẽ không nói ra. Nể tính từng quen biết, anh coi như không nhìn thấy tôi đi?"

Trước kia ra ngoài bàn chuyện làm ăn, cô đều rất cẩn thận, lúc trang điểm sẽ đánh vài cái nốt ruồi trên mặt, hơn nữa cô ấy sẽ trang điểm rất dày.

“Anh sẽ không nói cho Diệp Vân Triệt. Anh chỉ muốn biết bốn năm qua em có ở nước E không? Đứa trẻ này là của ai? Em sinh ra nó sao?”

Nhìn đứa trẻ, Cung Hàn cảm thấy kinh ngạc.

Diệp Thánh Sinh không phủ nhận.

Cô đổi chủ đề: “Nếu không có chuyện gì khác thì cứ như vậy đi.”

Cung Hàn không chịu thua, nói: “Cho anh số điện thoại đi.”

Diệp Thánh Sinh không muốn có bất cứ liên quan gì với Cung Hàn.

Cô thản nhiên nói: “Tôi quên mất số điện thoại, cũng không mang theo, thật xin lỗi, tôi phải đi trước.”

Cô ôm con gái vội vã đi.

Cung Hàn không đuổi theo, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn theo bóng lưng họ đi xa.

Vì cô ở thành phố H của nước E, anh không khó tìm được cô.

“Người phụ nữ kia là ai?”

Giọng nói bén nhọn của Mộ Dung Lưu Tranh đột nhiên vang lên bên tai.

Khuôn mặt vốn hiền lành của Cung Hàn đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Anh thản nhiên đáp: “Tôi không biết.”

“Nếu không biết, anh đã nói gì với cô ta?”

Mộ Dung Lưu Tranh có chút tức giận.

Cung Hàn sắc mặt cũng không khá hơn bao nhiêu, thản nhiên nói: “Hôm nay nhiều người quá, trà sữa mua không nổi, hôm khác ăn đi.”

Anh quay người lên xe.

Mộ Dung Lưu Tranh sốt ruột, vội vàng chạy theo hét lớn: “Thái độ của anh thế nào? Kêu anh ra ngoài đi dạo với em cũng không được sao?”

Tâm trí anh tràn đầy hình bóng Diệp Thánh Sinh.

Anh phải tìm được cô ấy.

Cô đã ly hôn với Diệp Vân Triệt

Khi anh tìm thấy cô, anh sẽ không bao giờ buông tay.



Diệp Thánh Sinh bế con gái lên xe, áy náy nói: “Thật xin lỗi, Liên Liên, mẹ không mua trà sữa cho con. Chúng ta đi mua chỗ khác nhé?”

“Mẹ, chú đẹp trai vừa rồi là ai vậy? Liên Liên thích nơi này lắm, ở đây có rất nhiều chú đẹp trai.”

Diệp Thánh Sinh thắt dây an toàn cho con gái lái xe đi.

"Đó là bạn học cũ của mẹ, nhưng mẹ không biết rõ về chú ấy.”

Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Diệp Thánh Sinh nhìn con gái, lại cười nói: “Liên Liên, con có muốn gặp một anh đẹp trai không?”

Cô không biết liệu chị Ninh và những người khác có ổn không.

Cô có nên liên lạc với họ và mời họ đến nhà không?

Liên Liên gật đầu lia lịa: “Cos, có, Liên Liên có một ước mơ, đó là được kết bạn với rất nhiều, rất nhiều anh chàng đẹp trai.”

Diệp Thánh Sinh lại liếc nhìn con gái mình, thở dài bất lực.

Một đứa trẻ thực sự có một ước mơ như vậy.

Cô chưa bao giờ dám mơ một giấc mơ như vậy trong đời.

Diệp Thánh Sinh đã thử nhập số, không mong đợi nó hoạt động.

Diệp Thánh Sinh dừng xe lại, cầm điện thoại lên áp vào tai.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói trẻ con: “Xin lỗi, bạn đang tìm ai vậy?”

“Dì đang tìm Đường Ninh.” Diệp Thánh Sinh cố tình thay đổi giọng nói.

Nghe thấy giọng nói của bên kia, chắc là cậu bé Tiểu Bắc đó.

Nó đã gần tám chín tuổi rồi, cũng không biết đã cao bao nhiêu.

Cậu bé hỏi: “Dì tìm mẹ con có chuyện gì? Mẹ con đang nấu bữa tối, dì là ai?”

“Con có thể để mẹ con nghe điện thoại trước, dì có chuyện rất quan trọng muốn nói với mẹ.”

“Vâng.”

Tiểu Bắc cầm điện thoại, đi về phía nhà bếp:

“Mẹ, có người tìm mẹ.”

Đường Ninh vội vàng lau tay, nhìn điện thoại, phát hiện là số nước ngoài.

Cô hơi tò mò, đưa điện thoại lên tai: “Alô.”

“Chào cô Đường.” Diệp Thánh Sinh cố ý nhấn mạnh giọng nói của mình.

Đến nỗi Đường Ninh tò mò hỏi: “Xin lỗi, cô là ai…”

Đường Ninh dừng lại một chút, trong lòng như nghẹn lại, không thể tin được che miệng, hai mắt kinh ngạc đỏ lên.

“Thánh Sinh? Thật sự là em sao, Thánh Sinh?”

Giọng Diệp Thánh Sinh cũng trở nên khàn khàn.

“Là em.”

Đường Ninh không thể kìm chế được cảm xúc mà thốt lên:

“Thánh Sinh, những năm qua em đã ở đâu? Em có biết bọn chị đang tìm kiếm em, emcó ổn không?”

Diệp Thánh Sinh cố gắng kiềm chế bản thân nói:

“Chị Ninh, em không sao. Bây em tôi ổn.”

“Vậy em đang ở đâu?”

“Em ở nước E. Nếu chị rảnh rỗi, chị có thể đưa Tiểu Bắc qua, nhưng…”

Trước khi cô nói xong, Đường Ninh đã háo hức đáp lại:

“Được rồi, cho chị biết địa chỉ. Tình cờ trong khoảng thời gian này chị nghỉ. Chị sẽ đi tìm em. Yên tâm, chị sẽ không nói cho Diệp Vân Triệt.”

Diệp Thánh Sinh có chút yên tâm. Dù đã bao lâu không liên lạc, chị Ninh vẫn hiểu rõ cô ấy nhất.

Sau khi cúp điện thoại, cô gửi cho Đường Ninh địa chỉ của mình. Sau đó, cô nhìn con gái ngồi bên cạnh nói:

“Liên Liên, một anh trai đẹp trai đang đến thăm con.”

Liên Liên lấy khăn giấy ra đưa cho mẹ.

“Mẹ, có phải là người quan trọng không? Tại sao mẹ lại khóc?”

Diệp Thánh Sinh vội vàng lau nước mắt.

“Mẹ không khóc, mẹ chỉ hơi nhớ họ một chút thôi, họ quả thực là những người rất quan trọng trong cuộc đời mẹ.”

Nếu không có anh Vãn Quân, cô đã chết từ lâu rồi.

Cô sẽ luôn ghi nhớ tình nghĩa của chị Ninh với anh.

Bây giờ cuộc sống của cô đã dần tốt hơn và người đàn ông đó không còn tìm kiếm cô nữa, cô nên liên lạc với họ.

Sau khi đưa con gái đi mua trà sữa ở nơi khác, hai mẹ con đi mua sắm rất lâu trước khi trở về nhà vào buổi chiều.

Điều mà Diệp Thánh Sinh không chú ý là có một chiếc xe đi theo cô cho đến khi nhìn cô vào biệt thự.



Để chào đón chị Ninh, Diệp Thánh Sinh đã yêu cầu các người giúp việc chuẩn bị hoa và đặc sản nước E.

Vào ban đêm, Mộ Dung Kỳ gọi đến.

Diệp Thánh Sinh đang học cùng con gái, cô hướng máy ảnh về phía con, tránh để Mộ Dung Kỳ nhìn cô.

Liên Liên nhìn thấy ba vui vẻ vẫy tay chào.

“Ba, khi nào ba về? Liên Liên rất nhớ ba.”

Mộ Dung Kỳ cười nói: “Sớm thôi, vài ngày nữa ba sẽ về.”

“Ba có nhớ Liên Liên không?”

“Tất nhiên là có.”

“Ba nhớ mẹ không?”

Mộ Dung Kỳ trầm mặc.

Thấy vẫn không thấy cô, anh thở dài: “Thánh Sinh, em không muốn anh nhìn thấy em như vậy sao?”

Diệp Thánh Sinh có vẻ xấu hổ, sau đó tự quay máy ảnh, cười.

“Không, bên đó anh ổn chứ?”

“Vậy ổn, người anh đang tìm vẫn chưa có manh mối, có thể sẽ mất một thời gian.”

“Em có thể giúp gì cho anh không?

”Thật ra em biết rất rõ, cho dù muốn giúp anh, em cũng không thể giúp anh.

Mộ Dung Kỳ từ chối: “Em chỉ cần chăm sóc Liên Liên, làm tốt công việc của mình. Sau đó anh sẽ em đến gặp ba mẹ anh.”

Nói về vấn đề này, Diệp Thánh Sinh bối rối.

Cô không muốn đồng ý, nhưng cô cũng cảm thấy Mộ Dung Kỳ đã giúp cô quá nhiều, nếu cô không đồng ý thì có phải là vô ơn không?

Cô ấy đang lưỡng lự.

“Đến lúc đó, mong em đừng để anh thất vọng.”

Mộ Dung Kỳ có chút cứng rắn.

Trước khi Diệp Thánh Sinh muốn nói thêm điều gì, chuông cửa biệt thự đã vang lên.

Cô nhìn chị Vương đi ra mở cửa, vội vàng trả lời người nghe điện thoại.

“Được, vậy anh mau về nhé, em cúp điện thoại trước.”

“Ừ.”

Ngay khi bên kia cúp điện thoại, chị Vương đứng ở trước mặt Diệp Thánh Sinh, gật đầu đầu nói:

“Cô Diệp, có một anh họ Cung nói là bạn của cô.”