Chú! Xin Ký Đơn!

Chương 170: Đừng chạm vào tôi



Diệp Thánh Sinh thấy anh ta còn chưa phát hiện cô đã tỉnh lại, nhẹ nhàng xuống giường, dùng chân trần cẩn thận đi về phía cửa.

Nhưng khi vặn ổ khóa bằng đồng, cô phát hiện cửa không mở được.

Cô bực mình.

Nhìn bóng lưng của người đàn ông đứng trên ban công, Diệp Thánh Sinh không ngờ bốn năm sau bọn họ sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh như vậy.

Làm thế nào anh tìm thấy cô?

Hay là Cung Hàn hoặc chị Ninh đã tiết lộ tung tích của cô ấy?

Mặc kệ là ai nói, hiện tại đều ở trong tay anh ta, Diệp Thánh Sinh chắc chắn cho dù bốn năm trôi qua, anh ta vẫn không chịu buông tha cho cô.

Cô ngồi lại trên giường, lo lắng nếu con gái không nhìn thấy cô, nó sẽ khóc.

Đúng lúc này người đàn ông trên ban công từ từ quay lại.

Khi đôi mắt u sầu đó rơi vào người Diệp Thánh Sinh, thấy cô đã tỉnh, đôi lông mày đang nhíu chặt mới giãn ra, anh sải bước vào phòng.

Anh đứng trước mặt Diệp Thánh Sinh, ánh mắt nhìn cô cực kỳ dịu dàng.

“Tỉnh rồi à?”

Ngay cả giọng nói cũng êm tai như vậy.

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú gầy gò quen thuộc của anh, mặc dù trong lòng vẫn còn dao động nhưng cô cũng kìm lại được.

Khuôn mặt nhỏ nhắn không cảm xúc, thản nhiên hỏi: “Anh muốn cái gì?”

Diệp Vân Triệt trên mặt lộ ra ôn nhu, nhưng trong mắt cảm xúc lại điên cuồng như ác ma.

“Còn có thể làm sao, Thánh Sinh của anh thay đổi rất nhiều.”

“Nhưng bất kể em trở thành gì, anh không quan tâm. Từ nay về sau, em chỉ cần nhớ em sẽ ở đây cả đời, kiếp này cũng đừng nghĩ rời xa anh nửa bước.”

Anh trở lại vẻ lãnh đạm, rút điện thoại, yêu cầu mang đồ ăn đến.

Diệp Thánh Sinh nghiến răng trừng mắt nhìn anh, trong lòng vô cùng tức giận:

“Tại sao?”

Diệp Vân Triệt cất điện thoại đi, nhìn cô, cười mà không nói lời nào.

Diệp Thánh Sinh nhịn không được oán trách: “Diệp Vân Triệt, tại sao lại muốn giam cầm tôi?”

Khóe môi người đàn ông cong lên, anh cười lạnh nói: “Nơi này không phải ngục giam, anh ở cùng em.”

“Chúng ta đã ly hôn, tôi không còn nợ anh.”

Đứng dậy, Diệp Thánh Sinh hét vào mặt anh.

“Đã bốn năm rồi, tại sao anh không thể thả tôi đi. Diệp Vân Triệt, anh thiếu phụ nữ sao?”

“Anh đã làm ba rồi, có thể thôi làm mấy trò ấu trĩ như này được không?”

Cô vẫn nhớ rõ ràng Lâm Vị Vị đang mang thai con của anh ta.

Tính ra, nó gần bằng Liên Liên.

Chỉ không biết đó là con trai hay con gái.

Diệp Thánh Sinh cười khẩy, trai hay gái có liên quan gì đến cô.

Khi nhắc đến đứa trẻ, vẻ mặt Diệp Vân Triệt u ám, sắc lạnh như dao, trừng mắt nhìn Diệp Thánh Sinh.

“Bốn năm này, em một chút cũng không nhớ anh sao?"

Anh tránh chủ đề mà cô đang nói, chứ đừng nói đến việc giải thích về Lâm Vị Vị.

Diệp Thánh Sinh bị cái lạnh của anh đâm vào người, toàn thân rùng mình.

Nhưng cô vẫn tự tin đối mặt với anh.

“Tôi không muốn nhớ cũng không cần nhớ.”

Cô nhớ anh làm gì.

Nhớ những tổn thương anh ta gây ra?

Vẫn tự hỏi anh ta giúp những người phụ nữ khác bắt nạt cô như thế nào?

Điều cô hối hận nhất trong đời chính là chủ động kết hôn giả với anh và tự nhốt mình trong đó.

Bốn năm ở đất nước E là cuộc sống mà cô ấy mong muốn.

Và người đàn ông này, đừng nghĩ đến việc xông vào cuộc sống của cô một lần nữa.

Nghe Diệp Thánh Sinh quả quyết nói, Diệp Vân Triệt trong lòng đau như kim châm.

Vẻ mặt ủ rũ, anh tiếp cận cô với khí chất áp đảo.

Diệp Thánh Sinh đứng yên, lạnh lùng nhìn anh.

Khi đến gần cô, Diệp Vân Triệt giơ tay nắm lấy bờ vai của cô, đôi mắt dường như có thể bắn ra lửa.

“Em không nhớ anh sao, Diệp Thánh Sinh, trái tim em làm bằng đá à?”

Cuối cùng anh cũng không kìm được cảm xúc, điên cuồng hét vào mặt cô.

“Nhưng anh nhớ em, Diệp Thánh Sinh, em có biết anh làm thế nào trải qua bốn năm không?

“Ngày nào anh cũng nhớ em đến phát điên, ngày nào cũng phái người đi tìm tung tích của em, cả đêm xin em đừng đi, nhưng em giơ dao găm hung hăng đâm về phía anh.”

Đôi mắt đỏ hoe lại ngân ngấn lệ, thân thể có chút run rẩy, thanh âm cũng trở nên khàn khàn.

“Diệp Thánh Sinh, nghe anh nói, đời này em cũng đừng nghĩ rời khỏi hòn đảo này! Em còn sống là người của anh, chết cũng phải làm quỷ của anh, kiếp này qua kiếp khác, em cũng đừng nghĩ tới rời xa anh!”

Anh tức giận, không muốn kìm nén sự trống rỗng trong những năm này, anh cúi đầu điên cuồng hôn lên môi cô.

Diệp Thánh Sinh ngây người nhìn anh.

Mãi đến khi chiếc lưỡi bị cuốn lấy, cô mới phản ứng lại.

Nhưng với thực lực của cô, làm sao có thể so được với một người đàn ông trung niên.

Diệp Vân Triệt ném cô xuống giường, kéo hai chân cô đến gần, xé toạc quần áo của cô, điên cuồng hôn lên làn da trắng mịn của cô.

Anh muốn cô quá.

Nếu không phải cô bất tỉnh thì anh đã làm những việc đáng lẽ phải làm rồi.

Chịu đựng lâu như vậy, hiện tại còn có lý do gì để quan tâm, mặc cho ham muốn trong cơ thể anh bộc phát, mặc kệ người phụ nữ dưới thân phản kháng, muốn làm gì thì làm.

Diệp Thánh Sinh thấy không đẩy được anh ra, hận đến nghiến răng nghiến lợi quát:

“Diệp Vân Triệt, nếu như anh dám đụng vào tôi, cả đời tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh!”

Một người đến mức hoang tưởng khi mất đi cô, một người đã từng chết một lần, liệu còn có thể quan tâm những việc này?

Chỉ cần anh muốn, cho dù bị giết, anh cũng sẽ không do dự.

Về phần trong lòng cô nghĩ như thế nào, hận anh bao nhiêu, hận anh thế nào, đều không quan trọng.

Dù sao đi nữa, cô ấy sẽ không bao giờ trốn thoát.

“Thánh Sinh, em chỉ có thể thuộc về một mình anh.”

Thanh âm của anh khàn khàn cùng tiếng thở dốc, mặc kệ cô tuyệt vọng kháng cự, động tác của anh thô bạo mà ngạo mạn.

Diệp Vân Triệt tham lam hôn lên từng tấc da mịn màng, như đang thưởng thức mĩ vị nhân gian.

Giờ phút này, Diệp Vân Triệt không còn lý trí. Anh không cho cô thời gian thích ứng, nâng hai chân cô lên rồi đột ngột đâm vào.

Đã bốn năm không làm, Diệp Thánh Sinh đau đớn đến mức mặt trắng bệch, hai tay bíu chặt lấy bả vai cường tráng của người đàn ông, yếu ớt thốt ra những tiếng rên kiều mị.

“Ưm… buông ra… rút ra cho tôi… á…”

“Đau… Diệp… anh làm đau…”

Diệp Thánh Sinh càng giãy giụa bao nhiêu thì người đàn ông càng mạnh bạo đưa đẩy thắt lưng vào sâu trong cơ thể cô, tần suất ra vào ngày càng nhanh, thanh âm ướt át vang vọng khắp căn phòng.

“Ân… dừng lại… dừng…”

Hai tay của cô siết chặt lấy hai bên gối, dưới hạ thể truyền đến cơn đau nhức bủa vây lấy thần trí của cô, cô cắn chạt lấy môi dưới đến rỉ máu, cổ họng không ngừng phát ra âm thanh ái muội.

“Không được… không được…”

Thấy phản kháng không có kết quả, Diệp Thánh Sinh từ bỏ giãy giụa như cá nằm trên thớt.

Quay đầu đi, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.

Anh ta là tên cầm thú.

Tại sao ly hôn rồi anh vẫn đối xử với cô như vậy?

Ban đầu, cô nghĩ miễn là anh không làm gì quá đáng, họ sẽ nói chuyện vui vẻ, và có thể sẽ cùng nhau nuôi dạy Liên Liên.

Nhưng bây giờ, ngoài sự căm hận với anh, trong lòng cô không còn chút tình cảm nào.

Cô sẽ không tha thứ cho anh ta.

Cho đến chết!

Diệp Vân Triệt đang chìm trong khoái cảm không hề biết hành động của mình khốn nạn đến mức nào. Anh chỉ muốn cô mãi mãi thuộc về anh.

Trong suốt ba tiếng đồng hồ, Diệp Thánh Sinh đã bị tra tấn đến mức mất đi nửa cái mạng.

Sau khi làm xong, cô để người đàn ông ôm mình đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó ôm cô trở lại giường, toàn thân mềm nhũn cuộn tròn trong chăn, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.

Nhẫn.

Cô chỉ có thể rời khỏi đây nếu cô chịu đựng được.

Cô muốn sống sót trở về gặp con gái mình.

Cô tin ngay cả khi cô không thể rời khỏi hòn đảo, Mộ Dung Kỳ sẽ biết Diệp Vân Triệt đã đưa cô đi.

Chỉ cần kiên trì chờ Mộ Dung Kỳ tới, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.