Chữa Khỏi Bạn Nhỏ Đáng Thương

Chương 3: Rối loạn tin tức tố



Kinh Khê nhìn người đẹp ngủ trên giường bệnh, cúi đầu trầm tư, cô đại khái đã biết bây giờ là ở đoạn đầu cuốn sách.

Hôm nay liền tính không có cô, nữ chính cũng sẽ tới cứu anh. Lúc tuyến thể của nữ chính phát dục thì gặp ngoài ý muốn, cần tin tức tố với độ xứng đôi cao kích phát, mà Ninh Thanh chính là người có độ xứng đôi tin tức tố cao nhất với cô ta.

Nữ chính biết anh rất cần tiền, muốn giao dịch với Ninh Thanh, cô ta đưa tiền, Ninh Thanh làm liều thuốc hỗ trợ kích phát tuyến thể của cô ta. Chỉ cần hai bên tình nguyện, cũng coi như là công bằng.

Nhưng trận ngoài ý muốn này bắt đầu trở nên

không công bằng, đại khái gọi là "tình yêu cưỡng chế"?

Nữ chính cứu Ninh Thanh, ép Ninh Thanh chấp nhận giao dịch này.

Đồng thời, trong lần công kích này, Ninh Thanh mắc chứng rối loạn tin tức tố, anh cũng cần tin tức tố có độ xứng đôi cao. Nhưng nữ chính không có khả năng phóng thích tin tức tố cho liều thuốc mình mua tới, lại bởi vì tính chiếm hữu biến thái nên không cho Ninh Thanh đi tìm người khác.

Lấy danh nghĩa bảo hộ, Ninh Thanh bị cầm tù trong biệt thự của nữ chính, trở thành cá chậu chim lồng. Thậm chí coi chứng rối loạn tin tức tố của Ninh Thanh là tội danh để vũ nhục, cho dù Ninh Thanh mắc chứng bệnh này là vì bị người công kích.

Cho dù nữ chính có thể dễ dàng tra ra nguyên nhân Ninh Thanh thiếu tiền, nhưng cô ta không làm vậy. Kinh Khê tin tưởng, Ninh Thanh thiếu tiền nhất định là bởi một nguyên nhân nào đó tác giả chưa nói qua, nguyên tác giới thiệu rất ít về bối cảnh của Ninh Thanh, điểm nhìn toàn truyện đều xoay xung quanh nữ chính.

Đây mới chỉ là bắt đầu cho màn ngược lên ngược xuống. Cuốn tiểu thuyết này không thiếu những tình tiết ngược thân ngược tâm.

Làm Kinh Khê có chút lo lắng chính là chứng rối loạn tin tức tố, có thể hay không sẽ lại phát sinh thêm lần nữa?

Nếu không biết vì sao cô lại tới thế giới này, có lẽ người trước mắt chính là đáp án. Cô không biết mình có thể làm được nhiều ít, ít nhất... cô sẽ giúp Ninh Thanh tránh đi cái hố to là nữ chính đây.

Cô luôn cảm thấy, Ninh Thanh nguyên bản chịu bao nhiêu thương tổn, cuối cùng lại tiếp thu, kia không phải tình yêu, mà là đầu hàng trước số phận.

Ninh Thanh hơi hơi nhíu mày, sau cổ không ngừng đau đớn, nhưng ở trong cái đau xót ấy lại tồn tại một cổ tin tức tố cường đại xa lạ, tuyết tùng mạnh mẽ mang theo ý trấn an, cắm rễ thật sâu, như là xuyên qua tầng tầng lớp lớp hoa, xâm nhập vào sâu trong cốt tủy.

"Anh đã tỉnh rồi?"

Thanh âm hân hoan, ôn nhu như ánh mặt trời, là bởi vì anh sao? Có chút thụ sủng nhược kinh, không thể tin được.

*Thụ sủng nhược kinh: Được yêu thương mà lo sợ

Ninh Thanh vừa mở mắt, đã chạm phải một đôi mắt nóng rực, anh tựa như thấy được mặt trời, ấm áp và chói loá.

Ký ức dần dần quay về, ấn tượng sâu nhất... Là cảm giác khó tả khi tuyến thể bị cắn phá, đau tê dại, lại có chút mê mẩn và sợ hãi. Chính mình bị đánh dấu tạm thời? Không tự chủ được mà muốn tới gần thiếu nữ, đây là tác dụng của việc đánh dấu, hết thảy đều đang muốn nói tin tức tố còn trong cổ chính là của người trước mắt.

Ninh Thanh có chút hoảng loạn, anh không biết phải nói cái gì, theo bản năng muốn tránh né.

Kinh Khê nhìn Ninh Thanh từ từ trốn lẩn vào trong chăn, khẽ cười một chút.

Ninh Thanh cảm thấy mất mặt, khẽ cắn môi dưới, lại bị đau đến nhíu mày, môi anh sớm bị anh tự mình cắn nứt.

Bác sĩ Trương đẩy cửa vào, tạm thời làm vỡ bầu không khí xấu hổ hiện tại, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, Kinh Khê thật ra không ngại ngùng gì, nhưng Ninh Thanh thì như muốn trốn đi ngay rồi.

Bác sĩ Trương nhìn hai người, nâng nâng gọng kính, nghiêm túc nói: "Ninh Thanh đúng không? Tuyến thể cậu đã chịu tổn hại nghiêm trọng do tin tức tố, thêm nữa, miếng dán cách trở cậu dùng hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn, làm cho tuyến thể của cậu bị dị ứng."

"Cậu mắc phải chứng rối loạn tin tức tố hiếm gặp." Bác sĩ Trương đưa ra kết luận cuối cùng.

Vẫn là xảy ra sao? Kinh Khê nhíu nhíu mày, nhưng không ai chú ý tới.

"May mắn là, cậu được đánh dấu tạm thời." Còn được Alpha đỉnh cấp đánh dấu, lực công kích của tin tức tố do Alpha đỉnh cấp phóng thích rất mạnh, nhưng đồng thời khả năng bảo hộ Omega của mình cũng cao vô cùng.

Tin tức tố của Alpha đang giúp tuyến thể anh khôi phục, nhưng chứng rối loạn tin tức tố không phải chỉ cần đánh dấu tạm thời một, hai lần là có thể giải quyết, cho dù là tin tức tố của Alpha đỉnh cấp cũng cần một đoạn thời gian.

"Với cả, tôi vừa kiểm tra, độ xứng đôi tin tức tố của hai người lên đến 99,99%." Nói đến đây, ngay cả bác sĩ Trương đều có điểm kinh ngạc, rốt cuộc độ xứng đôi phổ biến đạt tới 85% đã được mọi người ca tụng là duyên trời ban, 99,99% như này là lần đầu tiên ông thấy được.

Kinh Khê cũng hơi bất ngờ một chút, trong sách độ xứng đôi của Ninh Thanh với nữ chính cũng chỉ có 93%, không ngờ rằng độ xứng đôi giữa hai người bọn họ lại cao như vậy? Này cũng có thể giải thích được lý do lúc trước tin tức tố của cô vì sao khó mà khống chế được.

"Phương thức trị liệu duy nhất hữu hiệu cho chứng rối loạn tin tức tố chính là tìm được một Alpha có độ xứng đôi cao với mình, cùng nhau trao đổi tin tức tố." Bác sĩ Trương khẳng định, gật gật đầu, lại nói với Ninh Thanh: "Độ xứng đôi cao tức là trên 90%, dường như vạn dặm cũng chẳng tìm được người phù hợp, nhưng may mắn làm sao, cậu dễ dàng đã gặp được một người như thế."

"Không cần." Thanh âm Ninh Thanh vẫn vô cùng suy yếu, ngữ khí lại cực kì kiên định.

Anh không muốn gây phiền toái cho người khác, huống chi còn là ân nhân đã cứu mình, không lí do gì lại bị anh dính lên. Rối loạn tin tức tố thì cứ kệ đi, anh còn phải đi làm kiếm tiền, cùng lắm thì dán nhiều mấy miếng dán cách trở hơn, chỉ cần không ảnh hưởng tới người khác thì tốt rồi.

"Tôi có thể giúp anh ấy sao?" Thanh âm Kinh Khê cùng lúc vang lên.

Sau khi nghe được lời Kinh Khê, Ninh Thanh cùng bác sĩ Trương đều quay đầu nhìn sang.

Kinh Khê nhìn Ninh Thanh, tràn đầy chân thành và chờ mong: "Tôi có thể giúp anh không?"

Ninh Thanh theo bản năng định tránh né, nhưng đáy lòng lại thấy tò mò, hơn nữa, nhìn ánh mắt chân thành của Kinh Khê, nên anh nhỏ giọng hỏi: "Tại sao chứ?"

Kinh Khê làm bộ buồn rầu, nhíu nhíu mày, nói: "Bởi vì thành tích ở trường của tôi quá kém, không đủ điểm ngoại khoá, như vậy sẽ không thể tốt nghiệp. Cho nên tôi đăng kí tham gia hội người trấn an từ thiện, cần giúp đỡ ít nhất một người mới đủ điều kiện tốt nghiệp."

Hai mắt Ninh Thanh hơi hơi trừng lên, ý nghĩ đầu tiên chính là bộ dáng của cô một chút cũng không giống như người học kém, không thể tốt nghiệp, anh không thể vào đại học, đây vẫn luôn là tiếc nuối trong lòng. Nếu cô không thể tốt nghiệp được, vậy cũng thật đáng tiếc.

Ninh Thanh từng nghe qua về người trấn an, nhưng không hiểu rõ lắm. Anh có chút do dự, muốn giúp cô, nhưng dù có nghĩ như thế nào, anh cũng có vẻ là người được lợi hơn.

Kinh Khê dùng mưu kế, đáng thương hề hề nhìn anh: "Anh yên tâm, tôi có giấy chứng nhận, nhưng bây giờ không mang theo, lần sau tôi cho anh xem được không? Điểm ngoại khóa này thật sự rất quan trọng."

Ninh Thanh hoàn toàn không chịu được ánh mắt như vậy của Kinh Khê, dường như bị mê hoặc, ma xui quỷ khiến mà gật gật đầu, lập tức lại có chút hối hận.

"Anh thật tốt." Kinh Khê không hề bủn xỉn mà nở một nụ cười rạng rỡ.

Ninh Thanh như bị cảm nhiễm, cũng khẽ cong cong khóe miệng.

Nếu là anh chú ý hơn tới bác sĩ Trương đứng cách đó không xa, có thể thấy được trên mặt bác sĩ Trương là vẻ khiếp sợ tột đỉnh, trước không nói S đại không có chuyện làm từ thiện kiếm điểm, việc tốt nghiệp được hay không vốn chẳng quan trọng, kia chính là Kinh Khê, về sau toàn bộ Kinh Thị đều là của cô, nếu là ông, cũng chẳng thèm mấy tấm bằng tốt nghiệp này!

Nhưng mà làm người trấn an đúng là công việc mới có gần đây, trong truyện, về sau Ninh Thanh muốn tìm người trấn an để điều trị chứng rối loạn tin tức tố của mình.

Nhưng anh không có cơ hội, thử một lần duy nhất đã bị bắt trở về, tính chiếm hữu vô lý của nữ chính lại làm Ninh Thanh phải chịu những thống khổ lâu dài. Thậm chí đến tận lúc cuối, khi vết thương trên tuyến thể anh đã ở mức báo động, dù cho nữ chính sám hối, tuyến thể cũng đã không thể khôi phục hoàn toàn.

Bác sĩ Trương cảm thán một phen, chợt nghĩ tới, tiểu thư nhà họ Kinh này lấy lòng khoe mẽ như vậy, thì chỉ có một lý do! Đó chính là người này có khả năng sẽ trở thành bạn đời tương lai của Kinh Khê.

Độ xứng đôi gần đạt trăm phần trăm này, chính là độc nhất vô nhị trước nay chưa từng có, cho dù là chính phủ cũng muốn tác hợp hai người!

"Vậy anh cứ nghỉ ngơi cho tốt, tôi cần phải báo lại về người tôi sẽ phục vụ trong thời gian tới." Nói, còn nháy mắt với Ninh Thanh, Ninh Thanh có chút ngượng ngùng mà cúi thấp đầu.

"Còn chưa chính thức giới thiệu đâu, tôi là Kinh Khê, rất vui gặp được anh, khách hàng đầu tiên của tôi." Bàn tay thon dài trắng nõn vươn ra trước mặt Ninh Thanh.

"Tôi, tôi là Ninh Thanh, tôi cũng rất, rất vui gặp được cô." Ninh Thanh muốn duỗi tay bắt lấy, nhưng tính tình anh vốn khiếp đảm nên lại rụt về.

Kinh Khê cũng không thúc giục, an tĩnh chờ ở đó.

Cuối cùng, Ninh Thanh đánh bạo vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy, đây là lần đầu tiên bắt tay của bọn họ, tay cô lớn hơn một chút so với tay anh, ấm áp và tinh tế.

Ngẩng đầu, chạm vào đôi mắt ôn nhu độc nhất của riêng Kinh Khê.

Kinh Khê muốn sờ sờ đầu Ninh Thanh, nhìn rất mềm, giống như tính cách của anh. Nhưng cũng không nên dọa đến con thỏ trắng nhỏ nơm nớp lo sợ này, vẫn là thôi đi.

"Vậy anh cứ nằm nghỉ ở đây, tôi sẽ đi thảo luận về phương pháp điều trị với bác sĩ Trương, được không?"

Ninh Thanh còn chưa hoàn hồn, nhưng vẫn gật gật đầu.

Chờ một lúc lâu sau, khi cả Kinh Khê và bác sĩ đã rời khỏi phòng bệnh, Ninh Thanh mới thoát ra khỏi cảm xúc ấm áp vừa rồi.

"Chuẩn bị cho tôi mấy tư liệu để thi chứng chỉ làm người trấn an, thuận tiện an bài cho tôi ngày thi luôn, càng sớm càng tốt." Kinh Khê nói, cô muốn nhân cơ hội này hiểu biết hơn về thế giới nơi đây, cũng cần học chút tri thức cơ bản về giới tính ở chỗ này.

"Tiểu thư thật sự định thi?" Bác sĩ Trương cảm thấy số lần bản thân giật mình hôm nay có chút nhiều, nhưng mà chuyện này cũng không tính khó, công việc làm người trấn an vẫn đang gây tranh cãi, số người đăng kí thi cực ít, Alpha đỉnh cấp tham gia, nếu đăng lên tin tức, tuyệt đối là một tin hot! Rốt cuộc mọi người đều cho rằng Omega cứ ngoan ngoãn ở nhà sinh con thì tốt rồi.

Nhiều khi, ông cảm thấy may mắn vì mình là một Beta, cho dù ở trong xã hội này, Beta cũng thường bị kì thị. Hiện tại ông làm việc cho nhà họ Kinh, ngoại trừ quyền thế đáng ngưỡng mộ của gia tộc, càng là bởi nhà họ Kinh từng giúp đỡ ông rất nhiều, bằng không ông cũng không thể có được ngày hôm nay.

Kinh Khê gật gật đầu, chỉ là thi lấy chứng chỉ thôi, không khó đối với cô.

"Làm sao để trị chứng rối loạn tin tức tố của anh ấy?"

*

Một đêm mưa rào không ngớt, Ninh Thanh bồn chồn ngồi trong xe, tiếng mưa rơi bị ngăn lại ngoài cửa kính.

Sao lại thành tình huống hiện tại đâu?

Muốn mở miệng hỏi, lại sợ làm phiền Kinh Khê đang lái xe, chỉ phải đầy mặt rối rắm, thường thường trộm liếc Kinh Khê.

Kinh Khê hiển nhiên chú ý tới ánh mắt của Ninh Thanh, cũng biết được anh đang bất an, nhưng cô không thể nói thêm gì, rốt cuộc vẫn chưa rước được người về nhà nữa.

Rốt cuộc, mưa đã ngừng, xe cũng dừng lại dưới chung cư của Kinh Khê.

Ninh Thanh rốt cuộc dám mở miệng hỏi: "Nơi này không phải nhà của tôi? Tôi có thể xuống ở đây, sau đó bắt xe về." Ngữ khí thật cẩn thận.

Nói nói, trong lòng bỗng thấy chút trống trải, anh cho rằng đây là do đánh dấu tạm thời.

"Tôi cố ý dẫn anh về đây, sao có chuyện thả về được? Bây giờ mới thấy sợ hãi?" Kinh Khê nhìn Ninh Thanh, ngữ điệu nghịch ngợm.

"Không phải..." Ninh Thanh muốn giải thích, anh biết thiếu nữ trước mắt không phải người xấu.

"Mặc kệ anh nghĩ gì, anh cần phải ở cùng tôi một thời gian. Vì chữa bệnh cho anh, cũng vì... điểm ngoại khóa của tôi." Kinh Khê bá đạo quyết định.

Biệt thự ở ngoại ô thành phố S.

"Còn chưa tra được sao?" Là một thanh âm không hề kiên nhẫn.

"Xin lỗi tiểu thư, không tra được Ninh Thanh ở bệnh viện công lập nào. Lưu Kim vẫn còn đang hôn mê, người công kích hắn là một Alpha đỉnh cấp."

"Alpha đỉnh cấp?" Trong giọng nói mang theo chán ghét.

"Mau đi tra."

"Vâng!"