Ta bỗng nhớ lại những năm tháng còn trẻ, ta cũng từng gọi qua đại danh của hắn “Tống Vân Giai, Tống Vân Giai.”
Ngày trước hắn cũng từng nói muốn cắt đi lưỡi ta.
Sau này hắn lại vì ta mà đánh nhau với kẻ khác, đến cuối cùng đã rước ta về phủ.
Tống Vân Giai đối với người trong lòng hắn chẳng qua chỉ là khẩu thị tâm phi.
Tuy nhiên, dường như hắn đã thích vị cô nương kia.
Ta tiến lên vài bước, đờ đẫn giương tay về phía trước, ta muốn chạm tay vào người hắn.
Vô cùng hy vọng việc hắn bên cạnh nàng ta sẽ nhanh chóng tan biến đi như một giấc mộng.
Tuy nhiên Dao Nương đã đẩy tay ta ra.
Nàng bước đến nhìn ta với ánh mắt khinh bỉ, hắng giọng lạnh lùng: “Tống Vân Giai, Thái Tử Phi này của chàng suýt chút đã làm bẩn y phục của ta rồi đấy.”
Ta ngã khuỵu trước thềm cửa, đầu như bị bổ sập trước mắt chỉ nhìn thấy mỗi bóng tối, không biết thế nào ta lại nôn thốc nôn tháo.
Ta nghe thấy giọng nói của Tống Vân Giai: “Dọn dẹp sạch sẽ, đừng vấy bẩn một viên gạch phủ Thái Tử.”
Những tên kẻ hầu người hạ ngày trước một lòng với ta, nhưng giờ đây lại đứng giương mắt lạnh lùng.
Hoá ra mọi thứ đều không phải là mơ.
Tống Vân Giai trở về là thật, hắn không còn yêu ta cũng là thật.