“Ngoại trừ phủ Thái Tử, Dao Nương không còn nơi nương náu.”
“Phủ này là của ta, cũng chính là phủ của nàng ấy.”
Biểu cảm của hắn rất biết cách khiến người khác ghét bỏ.
Một loại cảm giác bị xem rẻ bất kể khi nào, khiến ta ấm ức không chịu được.
Ta không nhịn được nữa, bước một chân lên đạp trên đùi hắn, ta muốn đạp mạnh vào mệnh căn của hắn.
Tống Vân Giai khó chịu cau mày, chống tay đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mặt ta, nói: “Thẩm Thư Dư! Nàng thiếu đòn sao!”
Ta thấy hắn biến sắc, trong lòng vui vẻ, mỉm cười lạnh lùng: “Thái Tử điện hạ, không phải người thích giả vờ lắm sao? Ta còn tưởng trời có sập xuống người cũng sẽ không chớp mắt đâu.”
“Người cứ khư khư giữ khuôn mặt lạnh như băng đó, tiếp tục đừng đếm xỉa đến ta, tiếp tục coi thường ta.”
“Bày ra bộ mặt đó cho ai xem? Sớm muộn cũng có ngày ta phế đi…”
Hắn không để ta nói tiếp, mở miệng mắng ta.
Muốn ta chịu thiệt, làm sao có thể?
Ta cắn vào tay hắn, dồn sức mạnh gặm chắc như mười hai chiếc đinh.
Tống Vân Giai mắng ta là chó cái, “Thẩm Thư Dư, nàng đúng là thú tính khó bỏ, chó thích gặm phân.”
Ta quyết không buông, nhưng vẫn cố gắng mắng lại: “Người chính là phân, đống phân thối.”