Chưa Kịp Nói Lời Tạm Biệt

Chương 21



21.

Mũi tên ta bắn trật, làm hoảng con ngựa của Tống Vân Giai, hắn và Dao Nương vội nhảy xuống.

“Thật xa lạ.”

Châu Đường Duyệt nắm chặt lấy tay ta, điềm tĩnh nói: “Ta giúp nàng, từ lúc giương cung đã không thể quay đầu, Thẩm Thư Dư hắn nhất định phải ch.ết.”

Hắn hiểu lầm, không phải ta không nỡ.

Bắn lại một tên khác, xuyên qua lồng ngực của Tống Vân Giai.

Hắn nhìn ta, nhìn thấy cây cung trong tay ta, nhìn thấy mũi tên đoạt mạng hắn.

Dao Nương hét lớn, vội bò lên chạy chẳng màng đến Tống Vân Giai.

Ta nhảy xuống ngựa, nói với Châu Đường Duyệt: “Truy sát ả.”

Ta đi xuống phái dưới dốc, trời đất thoáng đãng, âm thanh phát ra như được trong rõ hơn vài phần.

“Đám người mai phục do Châu Đường Duyệt an bày, ta là kẻ lên kế hoạch.”

Đám hộ vệ kia tưởng rằng, đám người hành thích lúc nãy cùng với đám người phóng hoả là cùng một bọn xông ra đánh chặn.

May thay nhờ Dao Nương gây ra thêm thị phi, thuận nước đẩy thuyền, thành toàn cho ta.

Tống Vân Giai ngã xuống đất, máu không ngừng chảy ra từ miệng, nói được một câu thì cần phải dừng lại vài câu.

“Dư Nhi, nàng, nhớ lại cả rồi…”

Phải, ta đã nhớ lại tất cả.

“Từ khi nào…”

Không phải đồng loạt mà là từng chuyện từng chuyện, đều là trong những lúc vô ý, những ký ức này lần lượt trở về với ta.

Bắt đầu từ những việc vui mừng, buồn bã trở về từng chút.

Đến cuối cùng ta đã nhớ ra nhưng ta không làm gì được cả, chỉ biết khóc thâu đêm.

Tống Vân Giai.

Trong lúc chàng dỗ dành Dao Nương vui vẻ, cũng là lúc ta chịu nỗi đau xé tâm can, ta đã quyết định chàng nhất định phải ch.ết dưới tay ta.

Chàng không phát giác sao, có phải ta diễn tròn vai lắm không?

Ta ngồi xuống bên cạnh hắn, máu của hắn nhuộm đỏ váy của ta.

Hắn tự cười nhạo bản thân.

“Ta nên sớm gi.ết ch.ết nàng.”

“Giống như phụ thân nàng đã từng giết mẫu hậu ta…”

Ta cứ tưởng bản thân nghe nhầm.

Tống Vân Giai nhắc lại một lần nữa: “Thuộc hạ của cha nàng đã phóng hoả gi.ết mẫu hậu…”

“Mẫu hậu mất, cô cô của nàng được lập làm Hoàng Hậu…”

“Mẫu thân của Dao Nương là nhũ mẫu của ta, bà ta đã mất cùng với mẫu hậu trong trận hoả hoạn năm xưa.”

“Là ta đã nợ nàng ấy.”

Tống Vân Giai nhìn ta, nói rõ từng câu từng chữ: “Thẩm Thư Dư, nàng nói xem, ta phải làm sao…”

“Phụ thân của nàng giết mẫu hậu ta.”

“Ta đối với nàng yêu không dám yêu, hận lại càng không dám hận…”

“Khà”

“Dáng vẻ này của nàng thật tức cười biết mấy.”

“Lúc ta biết được sự thật, so với thái độ lúc này của nàng chẳng khác là bao.”

Ta cố gắng định thần giữ từng đợt hô hấp khó khăn của hắn, miệng trở nên run rẩy, nhưng lại không thể thốt ra được chữ nào.

Mọi chuyện trong quá khứ, dường như đã có sự giải thích thoả đáng, sự lạnh lùng bất chợt và cả thái độ thất thường của hắn.

Nhưng, nhưng mà…

“Tống Vân Giai, nếu người lấy đao gi.ết phụ thân ta, ta sẽ đánh giá người cao thêm vài phần.”

“Nếu người thẳng tay gi.ết ta, ta cũng sẽ tự nhận mình xui xẻo, ai bảo ta sinh ra trong Thẩm gia, khéo thay ai bảo Thẩm gia thiếu nợ người!”

“Nhưng cây đao này của người, chỉ gi.ết được mỗi cốt nhục của người, hài nhi của ta, nó còn nhỏ như thế, đã phạm phải tội tình gì? Lẽ nào chỉ vì mẫu thân nó là ta?”

Ta cảm thấy vô cùng hoang đường, đúng thật nực cười cùng cực!

Cho dù để ta chọn lại, cho ta hàng ngàn hàng vạn cơ hội chọn lại!

Ta vẫn sẽ chọn gi.ết hắn, mặc cho ta biết hết toàn bộ sự thật.

Giữa rất nhiều sự lựa chọn, hắn vẫn chọn những cách tàn nhẫn nhất đối xử với ta.

Hắn lạnh nhạt với ta, khiến ta cảm thấy bản thân là kẻ ngốc, khiến ta không bao giờ ngơi nghĩ vốn dĩ là tại sao? Ta sai rồi sao? Ta sai ở đâu?

Ta ăn không ngon, ngủ cũng không tròn, lúc nào cũng cảm thấy như đang trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng, đứng ngồi bất an.

Lúc hắn tâm ý nguội lạnh với ta, không muốn ta sinh ra hài nhi.

Hơn nữa, ngay lúc ta đang cố gắng học làm một mẫu thân tốt, hắn đã cướp lấy sinh mạng đứa bé từ trong tay ta.

Tống Vân Giai, chàng thật lợi hại, rất biết cách dày vò ta, biết cách làm ta đau khổ.

Chàng nói xem, chàng có đáng ch.ết không?

Tống Vân Giai phun ra một ngụm máu lớn, hắn muốn nắm lấy tay ta, nhưng ta đã tránh hắn.

“Thẩm Thư Dư, nàng làm tốt lắm.”

“Một lần rơi nước mắt của nàng, những ngày tháng đau lòng của ta cuối cùng cũng được buông xuống.”

Hắn mỉm cười, nước mắt cuộn vào tóc.

“Dư Nhi, ta lạnh lắm, nàng có thể ôm ta không?”

“Còn không…nàng giúp ta lau nước mắt, để mặt ta sạch sẽ được không, ta còn phải đi tìm mẫu hậu…”