Chưa Kịp Nói Lời Tạm Biệt

Chương 7



7.

Kể từ đêm đó, Tống Vân Giai không còn bước vào phòng ta nữa.

Nhưng tin tức liên quan đến hắn, ta chỉ biết được chút gợi ý nho nhỏ thông qua tiếng cười của Dao Nương.

Nàng ta nói Tống Vân Giai mua cho nàng một viên kẹo mè khiến cho nàng ta rất vui vẻ.

Nàng còn nói Tống Vân Giai thường kể chuyện dỗ nàng ta ngủ.

Lưu Nguyệt tức đến mắng Dao Nương: “Nô tỳ thật sự rất muốn nhét tất vào miệng ả ta.”

Ta bật cười thành tiếng, bất cẩn để kim đâm vào ngón tay.

Một giọt máu vô tình rơi xuống áo yếm của đậu phộng nhỏ, cái đỏ rực rỡ khiến người nhìn vào thấy chói mắt.

Ta vội sai Lưu Nguyệt mang áo yếm đến phòng giặt đồ, còn bản thân muốn được yên tĩnh một lúc.

Muội ấy mang nó rời đi.

Chẳng bao lâu sau đó ta liền nghe thấy Dao Nương cao giọng la lối: “Ngươi mù à!”

Tim ta bỗng hẫng đi một nhịp, ta vội đỡ bụng bước ra trên tay còn nắm chặt lấy chiếc kéo may đồ.

Lưu Nguyệt bị hai nô tỳ ghì xuống quỳ trước mặt Dao Nương, áo yếm của đậu phộng nhỏ đều đổ tháo xuống đất.

Dao Nương nhìn thấy ta liền nhướng mày mỉm cười.

“Thứ đuôi mù này đạp giày ta bẩn, nếu bắt ả ta liếm sạch chắc không quá đáng đâu nhỉ?”

Hai ả nô tỳ kia ghì chặt đầu Lưu Nguyệt xuống.

Ta tức đến khói lửa xung thiên, vung tay tát vào mặt nàng ta một bạt tay.

“Thứ không biết liêm sỉ cũng cần giữ mặt mũi sao? Bổn cung lười quản ngươi, ngược lại ngươi lại tưởng bổn cung sợ ngươi sao!”

“Ngày hôm nay tại đây, phàm là kẻ nào dám đụng đến Lưu Nguyệt tống hết ra ngoài bán tháo hết không chừa một ai.”

Cả bọn người đồng loạt biến sắc, lũ lượt quỳ xuống xin tha.

Ngày thường ta là người ôn hoà, ngược lại khiến bọn chúng tưởng ta là kẻ dễ ức hiếp.

Dao Nương ôm lấy mặt, trơ mắt ra không còn tin vào mắt mình nữa.

“Ngươi dám đánh ta?”

Nàng ta bổ nhàu tới, nhưng lại bị bọn người hầu giữ lại, giành nhau khuyên nhũ: “Dao cô nương, Thái Tử Phi đang mang thai con của Thái Tử, người không thể làm Thái Tử Phi bị thương được.”

Dao Nương giơ chân đạp chiếc yếm của đậu phộng nhỏ, còn dùng lực nghiền nát nó.

“Con của Thái Tử? Có thể bình an sinh ra được đi hẵng gọi, nếu như ch.ết trong bụng mẹ thì chẳng qua cũng chỉ một tảng thịt thối rữa!”

“Thái Tử Phi thấy thế nào, đứa bé này có thể ra đời được không?”

Nàng ta nhìn vào bụng ta đâm đâm với ánh mắt thâm độc, mỉm cười.

“Nương nương, người có biết trên đời này có biết bao nhiêu nữ tử phải mất mạng trong phòng sinh không? Người có biết có bao nhiêu câu chuyện một xác hai mạng không? Người có biết, kế mẫu sẽ nuôi hộ con là như thế nào không?”

“Ta phải khiến nó phải giành ăn với chó, khiến cho nó rách khố đêm đông, ghẻ lở giữa hạ, quất roi khắp người nó máu trộn lẫn thịt rồi nhấn chìm trong bể nước muối…”

Tống Vân Giai, chàng xem chuyện tốt chàng đã làm kìa, xem thứ ngu dốt được chàng sủng ái trở thành thứ gì thế này?

Bỗng ta cảm nhận được trong bụng truyền đến cơn đau, đầu óc cùng lúc nhức liên hồi.

Tay chân lạnh toát, nghe dứt lời Dao Nương, ta bị doạ cho toát mồ hôi lạnh khắp người.

Những đêm mất ngủ kéo dài khiến ta có chút thất thần, không kiềm chế được mà thường xuyên suy nghĩ lung tung.

Một đứa bé đứng chân trần giữa trời tuyết nhìn những tỷ muội của mình quây quần bên bếp lửa cùng ăn khoai nướng…

Một đứa bé bị trưởng tỷ của mình thả chó ra đuổi cắn…

Một đứa bé chỉ vì ăn muốn ăn no thêm một chút mà bị chủ mẫu đánh rách miệng…

Đứa bé ấy là ai chứ?

Đáng thương biết mấy.

Dao Nương muốn giày vò con ta, nàng ta nói đến phấn kích tột độ, cười khoang khoái khiến ta hận thấu xương.

Lúc nào cũng ồn ào như thế…

Nếu như có thể im lặng mãi mãi thì tốt biết mấy.

Ta chống cự cầm chiếc kéo hụt đâm vào ngực nàng ta.